Chương trước
Chương sau
“Bác Châu, công tác tâm lý cho Châu Tư Dĩnh, bác phải làm nhiều một chút. Hôn ước của cháu và cô ấy đến đây coi như kết thúc. Bất kể bác và bố mẹ cháu có tuyên bố công khai hay không, cháu đều sẽ nói như vậy!” Trang Dật Dương để thuốc dinh dưỡng trong tay lên bàn, hoàn toàn đi theo những gì tôi nói.

“Không, không được!” Châu Tư Dĩnh không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, giọng nói khàn đặc, vùng vấy muốn ngồi dậy.

Khâu Lâm đột nhiên lao đến trước mặt tối, giáng xuống mặt tôi một cái tát, ngay sau đó mẹ tôi cùng bà ta lao vào đánh nhau.

Tôi che mặt và nhìn mẹ tôi đang vật lộn với đối thủ, tìm đúng thời cơ, tôi cầm chiếc túi trong tay dùng sức đánh vào đầu Khâu Lâm.

Từ khi con tôi mất, tôi đã thể là không để cho bất cứ ai có thể bắt nạt mình. Ai đánh tôi, tôi nhất định sẽ đánh lại! Tôi thèm mà quan tâm là già trẻ hay gái trai.

Châu Diên Khánh và Trang Dật Dương hai người họ vội vàng lôi chúng tôi ra, trước tình huống hai đấu một, Khâu Lâm thua một cách triệt để.

“Bạo lực, người đàn bà bạo lực!

Khâu Hà, chị nghĩ rằng nhà họ Trang sẽ chấp nhận một người đã li hôn như Lâm Tĩnh Văn sao? Đừng có mơ, cả đời này nó cũng không thể gả đi được đâu!”

Khâu Lâm vừa chỉnh lại tóc tai vừa nói những lời cay độc.



Không biết biểu cảm như vậy, Châu Diêm Khánh có quen không? Mẹ con nhà Khâu Lâm trước giờ luôn ngụy trang rất tốt, có lẽ người làm bố, làm chồng như Châu Diên Khánh vẫn chưa phát hiện ra, nếu không bây giờ sẽ không trưng ra bộ mặt khó tin ấy.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, tất cả mọi thứ đều là lỗi của con. Dật Dương, anh đưa bác gái và em họ đi đi! Cả đời này chúng ta không thành được vợ chồng, cùng đừng làm kẻ thù!” Châu Tư Dĩnh ôm đầu, mặt đầy đau khổ, Khâu Lâm lập tức đến bên cạnh cô ta an ủi.

Châu Diên Khánh thở dài, “Dật Dương, tình cảm của cháu và Châu Tư Dĩnh nhiều năm như vậy, lẽ nào không so nổi với tình cảm chưa đến một năm với Lâm Tĩnh Văn sao? Đàn ông chúng ta không thể chỉ nhìn những thứ trước mắt, còn phải nhìn về tương lai. Đám cưới này đã khiến hai gia đình chúng ta mất hết mặt mũi, cháu vẫn muốn tiếp tục sao?”

Tôi lôi mẹ tôi rời khỏi đó, bọn họ muốn diễn kịch cho Trang Dật Dương xem, vật thì để anh ấy ở lại xem là được.

Nhưng mẹ tôi lại đối diện với tất cả bọn họ, “Khâu Lâm, Châu Diên Khánh, các người hay nghe rõ cho tôi, những chuyện xưa xửa xừa xưa ấy, Khâu Hà tôi sớm đã quên rồi, hơn nữa tôi cùng không có một chút hứng thú nào với Châu Diên Khánh. Các người ai còn dám xúc phạm con gái tôi, tôi sẽ liều cái mạng này để làm đến cùng. Li hôn thì sao? Cần các người chịu trách nhiệm sao? Đám cưới thứ hai chúng tôi vẫn sẽ tổ chức long trọng, không cần các người phải hao tâm tốn sức. Về phần Trang Dật Dương, cậu ta bây giờ con không xứng với con gái tôi, tôi không gải”

Lời nói của mẹ tôi khiến cho lòng tôi thêm muôn phần ấm áp, tất cả mọi người trên thế giới nói mắng chửi tôi cũng không sao, chỉ cần mẹ tôi có thể hiểu tôi là được.

Tôi rất may mắn, dã tâm của Trang Vân Đào ngược lại trở thành điều tốt, để cho nút thắt trong lòng mẹ con tôi được gỡ ra. Mẹ tôi kể từ sau khi bố tôi mất mới ra mặt, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì!

“Bác gái, cháu sẽ cố gắng để bác chấp nhận cháu!” Trang Dật Dương đứng trước mặt nhà Châu Tư Dĩnh, như vậy tuyệt đối là nâng cao mẹ con tôi lên. Nhưng tôi có thể nhìn ra, anh ấy vấn có chút áy náy với Châu Tư Dĩnh.

Trước kia anh ấy để tôi một mực lùi bước, một mực phủ nhận tôi, khiến cho tôi biết rõ thân phận của mình. Bây giờ lại đề cao tôi, đây là vì yêu sao? Tôi không dám nhận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.