“Gọi anh Phàm đi! Tổng giám đốc Liêu gặp ở ngoài, tôi coi cô là bạn, Lâm Tĩnh Văn!” Liêu Phàm bưng rượu lên và nói rất nhiều, nhưng tuyệt đối không khuyên tôi uống rượu, ngược lại còn gọi phục vụ mang ly rượu của tôi đi, đổi lại là một cốc nước nóng, nói phụ nữ nên uống nhiều nước nóng mới tốt. 
Tỉnh tế, ân cần, ga lăng, còn có chút cảm giác hài hước, ấn tượng của tôi về anh ta ngày càng tốt, nhưng lại không có cảm giác thích. Càng như vậy tôi càng cảm thấy dễ chịu. 
“Chúc mừng sinh nhật!” Đột nhiên có người vừa đẩy bánh ga tô ra vừa hát, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. 
Tôi hoàn toàn quên mất sinh nhật của mình. 
Không ngờ Liêu Phàm lại biết được, tấm lòng này đã rõ mồn một, tôi có chút không biết làm sao, lần đầu đối diện với một người đàn ông như vậy, tất cả những gì anh ta đem đến đều như gió xuân phất qua, vô cùng dễ chịu. 
“Thực sự không biết nên nói gì, đến tôi cũng quên mất, nếu không sẽ không để cho anh phải tốn kém!” Món quà vừa rồi chính là quà sinh nhật, anh ta đổi cách nói, để tôi nhận trước, bâu giờ tôi cũng không tiện mà lấy ra trả lại. 
“Mau cầu nguyện đi!” Liêu Phàm cười nói, cũng không giải thích. 
Chúng tôi không ai để ý, ở trong góc đang có người chụp ảnh. 
Cầu nguyện, điều ước của tôi, chính là mau chóng báo thù cho con trai mình, để cho những kẻ hại con tôi đều không thể hạnh phúc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082162/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.