Ông Trang kiên trì để Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Dương có thể thành hôn, nhưng Trang Vân Đào sẽ không để cho mọi chuyện được viên mãn như vậy.
Quả nhiên khi chủ hôn hỏi cô dâu có đồng ý lấy chú rể không, không đợi Châu Tư Dĩnh trả lời, Trang Dật Thần bỗng đứng dậy, “Châu Tư Dĩnh, đừng lấy anh tôi! Không thể mang theo con của tôi đi lấy anh tôi được!”
Đứa bé mà Châu Tư Dĩnh nhà tôi mang trong bụng là con của Trang Dật Dương!”
“Hôm đó cô uống say, người ở bên cô là tôi, không phải anh tôi. Gần đây anh tôi luôn ốm yếu, sao anh ấy có thể ở bên cô được chứ? Anh ấy mắc bệnh không bằng anh cháu, ít nhất cháu cũng thật lòng yêu Tư Dĩnh! Cả đời này, cháu chỉ cần cô ấy mà thôi!” Trang Dật Thần quay ra ép nhà họ Châu.
Bọn họ là hai anh em, nếu ở đây trực tiếp đổi chú rể, cũng không phải là không thể! Tôi thấy hôm nay Trang Dật Thần mặc vest, không ngờ còn giống chủ rể hơn Trang Dật Dương, tôi không nhịn được cười, đúng là đáng để chờ đợi!
Thứ tôi muốn xem nhất lúc này lại là biểu hiện của ông Trang và Trang Vân Đào, đều là con trai, đều là cháu trai mình. Mọi chuyện đã bị phá đến mức này rồi, bọn họ sẽ đứng về bên nào?
Nhưng tình trạng sức khỏe của Trang Dật Dương bị Trang Dật Thần vô tình bóc trần ra như thế, e là khá khó xử.
Dù sao thì chẳng có bố mẹ nào muốn gả con cho một người bệnh tật, cũng chẳng có một nhà đầu tư nào, một cấp dưới nào muốn chọn một người lãnh đạo bệnh tật.
Vì vậy, hành động này của Trang Dật Thần không chỉ là cướp người mà còn là cướp vị trí, cướp tập đoàn Trang Thị.
Mà lúc này Trang Dật Dương lại không hề phản bác, khiến cho tôi đau lòng vô cùng, anh ấy trước giờ luôn kiêu ngạo, nhưng ở đây, mọi thứ quan trọng nhất của một người đàn ông đều bị bọn họ rủ bỏ hoàn toàn.
“Trang Dật Dương, cậu nói thật cho tôi biết, rốt cuộc cậu có bị ung thư không? Chuyện đứa bé là sao?” Châu Diên Khánh sầm mặt lại, bất cứ ai bị mất thể diện trong đám cưới của con gái mình cũng sẽ không vui. Hơn nữa đây còn là lần thứ hai, không phải lần đầu, quả thực là một sự sỉ nhục.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trang Dật Dương, tôi không biết anh ấy đã phải gánh bao nhiêu nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn nhất định giữ bình tĩnh.
Trang Dật Dương, tôi đã hy sinh nhiều như vậy rồi, thậm chí tình yêu của tôi đêu nhường bước cho sự nghiệp của anh rồi, giờ phút này tuyệt đối không được nhận thua.
“Lẽ nào làm một cuộc tiểu phẫu thì là ung thư sao? Chẳng qua chỉ là lấy ra vài viên sỏi, có cần phải làm lớn chuyện đến vậy không? Trang Dật Thần, đây là đám cưới của tôi, dù cho cậu có không hài lòng về người anh trai như tôi, cũng không nên để nhà họ Trang mất mặt như vậy. Có điều, nể tình cậu là em trai tôi, tôi không so đo tính toán với cậu!”
Trang Dật Dương bình thản nói, về chuyện đứa bé, anh ấy không hề giải thích.
Tôi cũng rất muốn biết chuyện về đứa bé, nếu thực sự là con của Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh, vậy thì tôi sẽ không xen vào giữa hai người họ nữa. Chuyện của người lớn có thế nào cũng không thể để liên lụy đến đứa bé, để cho đưa trẻ này có một mái ấm hoàn chỉnh, tôi vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt Trang Dật Dương nữa.
“Trong bàn làm việc của anh có thuốc trị ung thư, anh giấu mọi người, vậy thứ bị bỏ bê chính là cuộc đời của Châu Tư Dĩnh. Hơn nữa, con của tôi không thể nhận anh làm bố, Tư Dĩnh, suốt bao năm qua, cô có đối xử công băng với tôi không? Trang Dật Dương không hề yêu ocô, lẽ nào cô không nhận ra sao?” Trang Dật Thần lấy ra một lọ thuộc, đưa cho Châu Diên Khánh, cũng cho Châu Tư Dĩnh cùng xem.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]