Tôi luôn cảm thấy thương cho con của cô ta, nhưng cô ta không hề có ý định buông tha cho con tôi. 
“Có khó chịu không, máy bay vẫn còn 4 tiếng nữa mới tới nối, em nghỉ ngơi chút đi!” Trang Dật Dương thỉnh thoảng lại sờ lên đầu tôi, ước chừng nhiệt độ, có thể nói, lần ốm này, thời gian chúng tôi bên nhau nhiều hơn rất nhiều so với trước kia. 
Tôi nhìn sự quan tâm mà anh ấy dành cho mẹ con tôi, dần dân cũng không còn quan tâm nhiều đến vậy nữa. 
Vì trên máy bay, khả năng làm hạ sốt vật lý cho Châu Tư Dĩnh là không đủ, người đều sốt đến co giật rồi. 
Trang Dật Thần hét lên để y tá nghĩ cách, nhưng đây đang ở độ cao 10.000 mét, làm gì có cách nào có thể nghĩ được. Nhiều nhất là lấy một chậu nước, để cậu ta lau người, nước này cũng có hạn, dù sao cũng không phải máy bay chở khách mà là máy bay cứu hộ, giữa đường còn phải chuyển máy bay, đến Nigerira, chúng tôi lại phải chuyển một lần máy bay nữa. 
Trải qua hơn 20 tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi. Cả người tôi sắp lả ra, toàn bộ đều là Trang Dật Dương bế tôi lên, còn Châu Tư Dĩnh thì được Trang Dật Thần và Châu Diên Khánh dìu hai bên. 
Cái bụng của cô ta quá lớn, ai cũng không dám động vào. Vốn dĩ bởi vì virus truyền nhiệm nên y tá đi cùng chỉ có hai người. 
Ngoại trừ tôi và Châu Tư Dĩnh, nhưng người khác đều đã tiêm vắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082075/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.