“Lần này, anh còn định ngăn tôi lại sao? Nếu Châu Tư Dĩnh lại đàm phán với chúng ta lần nữa, có phải anh sẽ dùng tính mạng của con tôi để đánh đổi không?” Ngữ khí của tôi vô cùng tệ, như một con nhím bị thương, không để ý liền dựng gai toàn thân lên. 
Nếu con tôi không sao, những chuyện này tôi có thể tạm thời bỏ qua, nhưng bây giờ con tôi lại đứng trước bờ vực sống chết, tôi không có cách nào để bình tĩnh được. 
“Tôi cùng đi khởi tố với em, sẽ không để cô ta phát điên nữa đâu!” 
Trang Dật Dương không để ý thái độ của tôi, hơn nữa nỗi đau trong ánh mắt của anh ấy cũng không kém tôi chút nào. Mức độ coi trọng đứa bé này của anh ấy, so với tôi chỉ có hơn chứ không có kém. 
Thái độ của hai người chúng tôi vô cùng cứng rắn, lúc đó Châu Diên Khánh đến tìm chúng tôi vài lần, muốn đề cập đến vấn đề này nhưng đều bị cũng tôi gạt phăng đi một cách hờ hững. Cho dù lần này Trang Dật Dương có bỏ qua cho cô ta, tôi liều cái mạng này cũng sẽ không từ bỏ. 
Lần này tôi không phải không có nhân chứng vật chứng! Sở y tế Dương Thành đều đã can thiệp vào, virus Kasai ở trong nước trước giờ đều không phát hiện ra, Châu Tư Dĩnh lại mang virus về nước, làm tôi bị nhiễm, cũng làm chính cô ta bị nhiễm! 
Mặc dù chỉ có hai người bọn tôi bị nhiễm, nhưng lại tạo nên một cuộc khủng hoảng cực lớn, đồng thời phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082070/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.