Không thể làm phẫu thuật nhưng lúc đó đứa bé vẫn còn sống, tôi vẫn ở cạnh nó, tại sao anh ấy không đến? 
Từng cảnh tượng trước khi Tiểu Thiên mất đều hiện ra trước mắt tôi, tay tôi không kiềm chế nổi mà run rẩy, tôi không hiểu, tôi không hiểu. Lẽ nào đó không phải con anh ấy sao? Bây giờ đối tốt với đứa bé này, là đang sám hối sao? Sự sám hối này còn có tác dụng gì sao? 
“Cô đừng kích động, nếu không linh hồn bố cô ở trên trời sẽ buồn lắm đấy!” 
Câu nói này của Mai Tử, khiến tôi từ bờ vực của sự đau khổ trở về. 
“Chị biết bố tôi?” Tôi nhìn ánh mắt của chị ấy không hề có chút né tránh, ngược lại còn nhìn tôi chằm chăm, khẽ gật đầu. 
Trong ánh mắt của chị ấy còn có chút oán hận, sự oán hận đối với tôi! Chị ấy hận tôi làm gì? 
“Nếu không phải tại cô, bố cô sẽ không chết. Tôi vốn nghĩ ông ấy kết hôn với Khâu Hà sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng không ngờ lại bị cô làm tức chết, có đứa con gái như cô là chuyện xui xẻo nhất của cuộc đời của ông ấy. 
Trang Dật Dương rõ ràng là hung thủ hại chết ông ấy, cô còn ân ái với cậu ta. Lúc cô đi ngủ lẽ nào không sợ bố cô về bóp cổ sao?” Mai Tử đột nhiên có chút điên cuồng, nói năng lộn xôn. 
Tôi ban đầu còn mông lung, nhưng càng nghe lại càng hiểu, đây là ân oán từ đời trước, dẫn đến việc chị ta hận tôi, hận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082018/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.