Bây giờ đến đề bù đắp mọi thứ, thực sự quá muộn rồi, không ai có thể trả Tiểu Thiên lại cho tôi. Bây giờ mới hiểu, xung quanh tôi, ngoại trừ tôi, không có ai đơn giản. Là tôi ngu, là tôi ngốc, lúc này tôi chỉ hy vọng con tôi có thể được sinh ra bình an. 
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn ai nữa, trong lòng cầu nguyện Phật Tổ, dù phải dùng tính mạng của tôi cũng phải để cho con tôi được bình an. 
Vì tôi đã thả lòng, đồng thời vị trí thai nhi không tốt, cho nên phải chọn sinh mổ khẩn cấp, trước khi làm phẫu thuật, tôi còn ký tên, ấn vân tay, còn nội dung là gì tôi không hề nhìn rõ. 
Tôi khom người, phối hợp với bác sĩ gây tê là tất cả những gì tôi có thể cố gắng, tôi nhìn thấy rõ bụng tôi bị mổ ra từ ánh đèn phản quang, từng lớp từng lớp một, khi cảm thấy đau, đứa bé đã được lấy ra. 
Tiếng đứa bé khóc rất to rõ, khiến sự lo lăng trong tôi lập tức được thả lỏng ra. Có thể khóc to như vậy chứng †ỏ phổi phát triển rất tốt. Trẻ sinh non sợ nhất là sự phát triển của phổi và não bộ. 
Trong thời gian mang thai, tôi đã tiêm thuốc kích thích phát triển tim phổi. Dù có đau đến mấy, khó chịu đến mấy, tôi cũng có thể chịu đến khi con tôi sinh ra, có thể làm vì nó, người làm mẹ như tôi không bỏ qua bất cứ điều gì. 
“Mẹ nhìn này, là một bé gái xinh xắn! 
Thơm một cái nào!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082014/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.