Chương trước
Chương sau
“Ông Trang, cháu đưa Quả Quả đến, nếu ông không chào đón, cháu có thể đi bất cứ lúc nào! Dù sao cũng không thể sinh ra được một bé trai khỏe mạnh theo yêu cầu của ông, đây là lôi của cháu!” Tôi châm chọc nói, trong lòng ông Trang, chỉ có con trai mới là người nhà họ Trang, mới có tư cách để trao đổi điều kiện.

Trang Dật Dương nói với tôi, ông nội cho anh ấy thời gian 5 năm, sẽ không can thiệp vào chuyện giữa chúng tôi.

Ngược lại tôi thấy đây là kế hoãn binh của ông ta, chỉ cần tôi không kết hôn với Trang Dật Dương, anh ấy vẫn là một miếng bánh thơm ngon chưa lập gia đình, có thể thu hút được người cháu dâu mà ông ta muốn.

“Đứa bé cũng đã sinh ra rồi, nhà họ Trang chúng ta sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng. Bảo cháu về đây ở cũng là muốn tốt cho con bé, đều là người một nhà, cháu không nên làm ầm lên!” Lời của ông Trang giống như ban cho tôi một ân huệ.

Lẽ nào ông ta nghĩ rằng hôm nay tôi về đây là để thỏa hiệp, là để ở lại sao?

“Nếu ông đã thừa nhận đây là con cháu nhà họ Trang, vậy thì đơn giản rồi.

Hãy đòi lại công lý cho chắt nội của ông đi, vì sao nó trở nên như vậy, Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Thần là người rõ nhất. Ông nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào mới tốt đây?” Tôi cũng biết được kết quả nhưng vẫn đến, là vì mục đích của tôi không phải bọn họ.

Nhắc đến chuyện này, Trần Lệ Nhã lại tức điên lên, lúc trước cầu xin tôi cả ngày cũng không hiệu quả, bây giờ vì không đủ chứng cứ, phiên tòa sau nếu vân không có chứng cứ mới bổ sung, Trang Dật Thần sẽ được tuyên án.

“Vấn đề con của cô, chúng tôi không cố ý. Hơn nữa Châu Tư Dĩnh cũng mất con rồi, cô hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa bé khỏe mạnh, đứa bé này sinh ra ngoài việc làm liên lụy đến người khác còn có thể làm gì chứ?”

Trần Lệ Nhã không dám quá lỗ mãng, nói chuyện cũng không còn ngang ngạnh như trước nữa.



Trang Vân Đào đem Đào Hiểu Quân về nhà, rõ ràng là được hưởng phúc của mọi người, những tình huống như thế này, Đào Hiểu Quân đều có mặt, điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Đào Hiểu Quân đã đứng vững trong cái nhà này rồi, Trần Lệ Nhã không thể đuổi cô ta đi.

“Nếu đã như vậy, có phải ông nên đền bù cho hai mẹ con cháu, chân tướng mọi chuyện, ông rõ hơn ai hết, đúng chứ?” Tôi không thèm quan tâm Trần Lệ Nhã nói gì, bà ta có nói gì cũng không thể thay đổi tình hình, bây giờ ở đây, người duy nhất có thể đưa ra quyết định, chính là ông Trang.

“Cho mẹ con cô vào ở nhà họ Trang chính là sự đền bù lớn nhất rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Lễ nào muốn gả cho Trang Dật Dương? Nhà chúng tôi không thể có đứa con dâu như côi”

Trang Vân Đào khó chịu nói, sự căm hận Trang Dật Dương lan sang cả tôi.

Ông ta không dám trách ông Trang, bây giờ cũng không dám đắc tội với con trai mình, người duy nhất ông ta có thể trút giận chính là tôi. Nhưng tôi dễ bắt nạt đến vậy sao?

“Danh tiếng cái nhà này vẫn còn sao? Đem ra so sánh, cháu thấy bản thân mình rất phù hợp, cháu từng li hôn, không phải Trang Dật Dương cũng từng tổ chức đám cưới hai lân sao? Ông Trang, nếu cháu không thể gả vào nhà họ Trang, vậy thì cháu phải đòi lại công lý với tất cả mọi người!” Điều ông Trang chú ý đến nhất chính là danh tiếng, mặc dù bây giờ bọn họ chẳng còn bất cứ danh tiếng gì có thể nói nữa rồi.

“Chuyện kết hôn của cháu và Trang Dật Dương ông không can thiệp, nhưng nó có đồng ý lấy cháu hay không, đó cũng là chuyện của hai đứa!” Ông Trang trước mặt mọi người nói vô cùng hay, giống như khi mẹ tôi đến, ông ta cũng đùn đẩy về phía Trang Dật Dương!

“Được, có được lời của ông như vậy, cháu nghĩ Trang Dật Dương cũng không cần phải đợi đến mấy năm nữa, ông đã ông ý rồi, lời này cháu đã ghi âm và gửi cho anh ấy!” Tôi giơ điện thoại lên, đắc ý nói, vũng bùn này phải càng lúc càng đục mới thú vị, đúng chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.