Năm triệu đô, đương nhiên là tôi không có! Bây giờ tôi ăn uống đều là dùng tiên của Trang Dật Dương, tôi vốn dĩ không có tiền tiết kiệm. Căn nhà duy nhất cũng là Trang Dật Dương bỏ tiền ra mua, cho dù có bán căn nhà đó đi, cũng không được bao nhiêu tiền. 
Chỗ mẹ tôi cũng không thể chỉ viện được cho tôi một đồng một cắc nào, có thế nói là trắng tay. Nếu nói về kinh rế, tôi không có cách nào có thể chống lại được Trang Dật Dương, đúng là châu chấu đá voi. 
“Nếu con bé thuộc về tôi, tôi có thể điều trị cho nó. Nếu thuộc về cô, tôi sẽ chỉ chu cấp tiền nuôi dưỡng, mỗi tháng một vạn. Nếu cô thực sự muốn tốt cho con bé thì mau ký đi. Sau khi kết thúc sáu tháng cho con bú, cô sẽ phải rời khỏi đây!” Trang Dật Dương nhìn tôi căm ghét, như thể tôi chính là một con vi khuẩn. 
“Dựa vào cái gì mà chỉ cho con bé bú sữa mẹ nửa năm, Tổ chức y tế thế giới cũng khuyên cho con bú đến năm 2 tuổi, như vậy sức đề kháng của nó mới cao và phát triển tốt được!” Tóm lại tôi muốn giành được nhiều thời gian, như vậy mới có thể nghĩ cách thay đổi. 
Nhìn trạng thái của Trang Dật Dương, anh ấy tuyệt đối không đùa. Anh ấy muốn giành con bé với tôi, tôi muốn ôm con bé chạy đi, nhưng tiền chữa trị phải lấy đâu ra? 
Tôi cũng không thể mượn Liêu Phàm một số tiền lớn như vậy, vậy thì quá không thức thời rồi. Vì vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3081960/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.