“Hừi Châu Tư Dĩnh, bây giờ không phải anh không muốn cho em gặp, mà là người phụ nữ này không cho! Em tiếp tục đợi ở đây, hay là vê nhà với anh!” Khí thế của Trang Dật Thần suy yếu đi, ngược lại không cố đi vào nữa, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Về phía bác sĩ tôi cũng đã dặn dò, nếu để người khác làm ồn đến người bệnh đang nghỉ ngơi, chúng tôi nhất định sẽ tìm đến họ. Trang Dật Dương cho tôi vào có nghĩa đã chấp nhận thân phận của tôi. Vì vậy những điều này bác sĩ và y tá không làm khó tôi mà lập tức đồng ý.
Nửa tháng sau, Trang Dật Dương ra viện, anh ấy không thông báo ai đến đón, mà chỉ bảo một mình tôi đến. Có trợ lý của anh ấy, thực ra tôi không cần làm gì cả, chỉ là nói chuyện cùng anh ấy.
Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng đến một lúc, cho anh ấy xem video của con, nói về sự lớn lên của nó.
Chúng tôi chăm sóc vô cùng cẩn thận, sức khỏe của Quả Quả không tệ.
Hơn nữa, có lẽ cũng là bản năng cha con, từ khi Trang Dật Dương bị tai nạn, Quả Quả trước đây không chịu theo bảo mâu, bây giờ cũng đã chịu. Có như vậy tôi mới có thời gian ra ngoài.
“Anh về nhà cũ hay vê chỗ chúng ta ở?” Tôi nhìn gương mặt có phần tái nhợt của Trang Dật Dương, anh ấy mất máu quá nhiều, cho dù đã truyền vào không ít nhưng vấn thiếu máu như trước.
Người thì đã béo lên một chút, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3081937/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.