Cơm nước xong, Khương Từ để bát trong chậu rửa, định ra tiễn Lương Cảnh Hành.
“Bên ngoài đang mưa, không cần tiễn.”
Khương Từ cúi đầu nhìn nhìn, “Quần anh khô chưa?”
Lương Cảnh Hành cầm cái ô dựng ở cửa, “Không có việc gì, đã ổn ròi.”
Khương Từ đưa anh đến cửa, “Hành lang không có đèn, anh đi cầu thang chú ý antoàn.” Dừng một chút, ánh mắt hạ xuống, nói thêm, “Cám ơn anh.”
Lương Cảnh Hành cười cười, “Em nghỉ ngơi sớm một chút, lúc vào nhớ khóa kĩ cửa.”
Nhìn theo bóng dáng Lương Cảnh Hành đến khi biến mất tại chỗ rẽ cầu thang,Khương Từ đóng cửa lại, khóa kĩ, đứng yên một lúc, cô bước đến cạnh cửasổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới.
Mưa lạnh bay lất phất vàomặt, ánh đèn mờ nhạt xa xa, trong đêm tối mơ hồ nghe được âm thanh ô tôchạy trên mặt đường phía xa. Chờ một lúc, bóng dáng Lương Cảnh Hành xuất hiện ở cửa khu, anh không bung dù, châm thuốc, dưới ngọn đèn lờ mờ,giống như bất kì lúc nào cũng có thể bị nước mưa dập tắt.
Ngay tại lúc Khương Từ định đóng cửa sổ lại, Lương Cảnh Hành đột nhiên dừng bước, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Động tác của Khương Từ cúng dựng lại một chút.
Khoảng cách xa, chỉ nhìn thấy ánh sáng nhạt trên mặt hình điện thoại, khôngphân biệt được gì cả. Chỉ biết cuộc điện thoại rất ngắn, ước chừng chưađến một phút.
Nhưng mà Lương Cảnh Hành cúp điện thoại xong, lạiđứng trong mưa một lúc lâu không nhúc nhích. Thân ảnh đứng trong đêmtối, giống như hòa tan vào trong đó, lộ ra một vẻ tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/58522/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.