Mùa xuân năm sau Khương Từ và Lương Cảnh Hành sẽ tổ chức hôn lễ, hai người kể cả một nhà Lương Tĩnh Tư dẫn con gái Chanh Chanh sắp tròn một tuổi đi chụp hình. Ước định nhiều năm trước, rốt cuộc hôm nay cũng hoàn thành.
Anh đào mới nở, bầu trời trong xanh, du khách đi lại trong sân trường.
Trần Giác Phi ôm Chanh Chanh, chỉ vào một kiến trúc, kiên nhẫn giới thiệu.
Đi tới một tòa nhà dạy học thời kỳ dân quốc, Trần Giác Phi dừng bước, ngồi xổm xuống. Thả Chanh Chanh xuống, quay đầu lại nói với Lương Cảnh Hành, "Cậu, chụp cho Chanh Chanh ở chỗ này đi."
Lương Cảnh Hành gật đầu, lúc đổi ống kính, chợt thấy ống quần mình bị người kéo.
Cúi đầu nhìn, một tay Chanh Chanh nắm chặt quần, một cái tay khác giơ thật cao, cố gắng bắt lấy máy ảnh trong tay anh, "Muốn..."
Lương Cảnh Hành ngồi xổm xuống, "Chanh Chanh, đến chỗ anh, để ba chụp ảnh cho con nha."
Bé gái không để ý tới, vịn cánh tay của anh, ra sức bò lên người anh, "Chiêm chiếp..."
Lương Cảnh Hành: "... Gọi ba."
"Chiêm chiếp..."
"Trần Giác Phi! Trước khi Chanh Chanh sửa miệng, không cho phép cháu gặp con bé nữa."
Trần Giác Phi nhảy dựng lên, "Cái này cũng muốn trách cháu?! Cháu không gọi cậu là cậu thì gọi là cái gì?"
Lương Cảnh Hành hừ nhẹ một tiếng, "Bình thường Chanh Chanh đi theo cháu, không học được thứ gì tốt..."
Khương Từ cười đến nghiêng trước ngả sau, khom lưng ôm tiểu bất điểm trên mặt đất lên, "Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152041/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.