Ước chừng qua mấy giây, mấy người giằng co không hề nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Lưu Nguyên lên tiếng trước, cười khan một tiếng, "Cái đó... Đây nhất định là có hiểu lầm."
Khương Từ không lên tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh Lương Cảnh Hành.
Lương Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, "Đã trở lại."
"Ừ." Khương Từ cúi đầu, giọng nói cũng vô cùng mềm mại, "Em muốn ăn bánh kem ở cửa hàng tiểu Phương trên tầng tám, anh đi mua một phần giúp em, em nói vài câu với Đàm Hạ."
Lương Cảnh Hành nhất thời không hiểu Khương Từ có ý gì, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý.
Khương Từ đưa tay chỉnh lại cà vạt của anh, yên lặng mấy giây, lại nhỏ giọng hỏi anh: "Anh mang tiền không?"
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Muốn bao nhiêu?"
"Càng nhiều càng tốt."
Lương Cảnh Hành lấy một chi phiếu đã ký trong túi áo ra, nhét vào trong bàn tay cô, "Muốn bao nhiêu thì em tự điền."
Mặt Đàm Hạ đỏ lên, mắt thấy hai người không coi ai ra gì, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị dao đâm, nhưng lại không nhấc chân lên được.
Một lát, Lương Cảnh Hành lĩnh mệnh rời đi, Khương Từ tiến lên một bước, nhìn Đàm Hạ, "Đã lâu không gặp."
Đàm Hạ không lên tiếng.
"Nghe nói cậu đã tốt nghiệp đại học nghệ thuật San Francisco, chúc mừng."
Đàm Hạ mắt lạnh nhìn cô, "Cậu muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy."
Vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152037/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.