Ăn cơm xong, thờigian cũng không còn sớm, trền đường đưa cô về khách sạn, Lương Cảnh Hành hỏi cô, “Hôm nào định về thành phố Sùng?”
“Chuyến tàu hỏa tối mai.” Khương Từ nhìn anh, “Còn anh?”
“Tôi còn phải ở đây thêm hai ngày nữa… Chờ khi tang lễ kết thúc.”
Khương Từ sửng sốt, “Người bạn kia của anh…”
“Qua đời vào hôm kia.”
Khương Từ lập tức trầm mặc.
Lương Cảnh Hành lại như không hề để ý, nói sang chuyện khác, hỏi tình hình học tập cùng với kì thi tốt nghiệp của cô.
“Tàm tạm, thành tích vẫn thế.”
“Nguyện vọng một là học viện trung ương sao?”
“Ừ.”
Lương Cảnh Hành gật đầu một cái, “Bắc Kinh có không gian phát triển lớn hơn thành phố Sùng.”
Nhất thời Khương Từ không nói thêm gì nữa, đầu cúi thấp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Sao vậy?”
Khương Từ lấy lại tinh thần, “A… Không có gì, đang suy nghĩ đến cuộc thi lúc sáng.”
Cô chuyển sang chuyện khác, cùng Lương Cảnh Hành câu được câu không nói chuyện với nhau, rất nhanh đã về đến cửa khách sạn.
Khương Từ không vội xuống xe, giơ tay lấy chiếc bông tai trên tai mình xuống, đưa tới trước mặt Lương Cảnh Hành.
Lương Cảnh Hành nghi ngờ nhìn cô.
“Hôm nay có cuộc thi, chưa kịp mua quà gì cho anh, anh nhận lấy cái này đi…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy vui vẻ, “Chú Lương, chúc chúsinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ.”
Lương Cảnh Hành kinh ngạc, “Em không nói thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-phai-luc/3152001/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.