Sau khi Tạ Tề đi, cũng không có một người nào khác đến thăm Cao Ca.
Ngày thứ hai, cô xuất viện, vốn cơ thể cũng không còn có gì đáng ngại.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Cao Ca đứng bất động trước cửa thang máy.
Bệnh viện lúc nào cũng bận rộn như vậy. Bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá,… người đến kẻ đi.
Thang máy từ trên xuống dưới, phía trong đông đúc người tới người đi. Cửa vừa mở ra, người xếp hàng ngoài thang máy chen chúc mà đi vào, thang máy nhanh chóng đông nghịt người.
Cao Ca đứng ở nơi đó có chút thất thần, không biết nên đi lên hay đi xuống.
Có người ở bên cạnh đẩy cô, hùng hổ nói kháy: “Này, rốt cuộc cô có đi hay không, không đi thì đừng có cản đường!”
Cao Ca nhẹ nhàng đứng xích qua một bên, rốt cục vẫn phải lắc đầu với mình. Cô không cần lo lắng cho Tả Thừa Nghiêu, anh ở đó hiển nhiên sẽ có nhân viên y tế chăm sóc tốt. Đến giờ phút này cần gì phải dây dưa không dứt nữa.
Cô xoay người hướng về phía thang bộ, từng bước từng bước đi xuống. Cũng chỉ có mấy tầng nên rất nhanh đã đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, sau đó ra khỏi cửa quẹo trái, đi qua các khối phòng làm việc của tòa nhà, một trung tâm mua sắm, phòng khám mới ra khỏi bệnh viện.
Rời xa phòng 103 lầu 7 của Tả Thừa Nghiêu, càng ngày càng xa.
Ngày tháng trước kia bọn họ từng có cơ hội ở bên nhau sao? Thời điểm gần nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-loi-thoat/2706016/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.