Cô thua sao?
Cao Ca đến gần Tả Thừa Nghiêu, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.
Khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi trên mắt anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng qua mắt kính, mỗi một sợi, dày mà dài. Cô đột nhiên có suy nghĩ không hợp với hoàn cảnh: gương mặt anh lãnh đạm như vậy mà lại có hàng mi như trẻ con, chính anh có lẽ cũng sẽ không thích. Phảng phất giống như cây quạt nhỏ, nếu như bỏ mắt kính đang cản trở kia ra, có thể hay không được trải nghiệm cảm giác lông mi quét qua da. Sẽ ngứa sao? Hay là càng thêm ám muội.
Đáng tiếc, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết. Cho dù là trước đây họ có một khoảng thời gian thân mật… nhưng cũng chỉ có một đêm duy nhất mà thôi. Tất cả đều rối loạn, mơ hồ. Họ hầu như chưa bao giờ có cơ hội làm những hành động ngớ ngẩn và thân mật giống như những đôi yêu nhau bình thường. Cô không thể nói với Tả Thừa Nghiêu: “Hey, em muốn thử cảm giác lông mi của anh quét qua gương mặt em.” Đương nhiên, anh sẽ không giống như một người bạn trai vò vò tóc cô, vừa chế giễu: “Em đang rảnh lắm hả?” vừa nhắm mắt lại, nhoài người qua nghe theo lời của cô.
Cô cũng chỉ nghĩ một cách mông lung thế thôi. Cô đã quen với việc luôn nghĩ vẩn vơ về anh.
Có lẽ bởi vì hiện thực luôn làm cho cô bị tổn thương, cho nên chẳng bằng nhìn vào khuôn mặt anh ta, tưởng tượng ra một Tả Thừa Nghiêu thuộc về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-loi-thoat/2705887/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.