“Vị Ương” là một phòng trà thượng hạng nổi tiếng nhất thành phố.
Nó có phong cách kiểu cổ – bàn trà được làm bằng gỗ lê, đệm được bọc bằng tơ tằm mền mại, thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ cổ trang đánh đàn tranh, giữa chân mày dán bông hoa nhỏ mềm mại. Vừa bước vào bên trong, đáng chú ý nhất là mỗi bàn đều có lớp lớp màn lụa đỏ mỏng từ trên trần nhà buông xuống, giống như mây ở chân trời bị nắng chiều chiếu rọi, lại giống như lớp màn sương trên núi được bức tường đỏ của ngôi chùa cổ nhuộm hồng. Tấm màn đỏ ngăn cách những chiếc bàn với nhau, vừa đẹp, vừa tăng thêm cảm giác gợi cảm, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng những động tác của người bên trong. Thỉnh thoảng có người từ bên trong bước ra, vén tấm màn lên, tự nhiên toát lên chút quyến rũ. Khuyết điểm duy nhất là tấm màn lụa không thể cách âm được như vách gỗ nhưng cũng may là khách ở đây không phải những kẻ đầu đường xó chợ, trong phòng lại có âm nhạc du dương cho nên chỉ cần không nói lớn tiếng thì sẽ không ảnh hưởng đến khách ở bên cạnh.
Lúc này Cao Ca ngồi một mình trong phòng trà.
Khác với hầu hết khách đến đây uống trà nói chuyện phiếm thư giãn, tâm trạng của Cao Ca bây giờ có chút lo lắng không yên.
Thực ra không nên có cảm giác này.
Kể từ lúc cùng Cố Tư Nguyên ăn cơm, Cao Ca đã về nước được hơn một tuần, có thể nói mọi việc đều suông sẻ.
Cô làm việc phục hồi cổ vật ở viện bảo tàng rất thuận lợi, quan hệ đồng nghiệp rất tốt, anh Zack phân công công việc, mọi người phối hợp làm việc rất ăn ý.
Cô có về nhà thăm ba hai lần, ăn cơm hai lần. Sức khỏe của ba có vẻ rất tốt, so với lúc mới về nước quan hệ hai cha con đã tốt hơn nhiều, Cao Ca cảm thấy rất vui. Thậm chí mẹ con Khưu An Khiết cũng thay đổi rất kỳ lạ, bọn họ đã “cải tà quy chính” không còn làm khó dễ cô nữa. Cao Ca không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân, đêm đó lúc cô mới về đúng là bọn họ có hành vi xấu xa để thăm dò cô. Khi phát hiện ra cô hoàn toàn không hề chống cự, không có ý định tranh giành tài sản thì việc gây khó dễ cô cũng không còn hứng thú.
Mà việc quan trọng là Tả Thừa Nghiêu không xuất hiện nữa, cô vui vẻ an ủi mình, có lẽ Cố Tư Nguyên nói đúng, cô chỉ suy nghĩ lung tung, Tả Thừa Nghiêu còn có nhiều việc quan trọng cần phải làm. Có lẽ anh ta gét mình, hận mình, nhưng cũng không thể so sánh với sự nghiệp của anh ta. Có lẽ anh ta không có thời gian và sức lực để ý đến Cao Ca, đêm đó chỉ là dọa cô mà thôi.
Công việc khôi phục cổ vật được triển khai, Cao Ca đần dần lấy lại tinh thần, cô nghĩ tuần này mọi việc sẽ ổn, bắt đầu một cuộc sống mới nhẹ nhàng.
Cho tới hôm nay, sau bảy năm xa cách, một lần nữa cô trở lại phòng trà này.
Hôm nay là cuối tuần Cao Ca được nghỉ, cô trở về nhà thăm ba theo thường lệ.
Vừa đến Cao Ca có cảm giác bất an, bởi vì ba cô không được khỏe.
Cô nhanh chóng đi vào phòng của ba, nhìn thấy ba nằm trên giường, bên cạnh giường ngoài mẹ con Khưu An Khiết còn có bác sỹ Tống. Bác sỹ Tống là bác sỹ gia đình nhà họ Cao, ông làm cho nhà họ Cao đã mười mấy năm, rất có kinh nghiệm, Cao Ca cũng rất quen thuộc.
Cao Ca hàn huyên vài câu với bác sỹ Tống rồi vội vàng hỏi rõ bệnh tình của ba, nhưng bác sỹ Tống chưa kịp nói gì đã bị ông Cao ngắt lời, ông nói chỉ là cao huyết áp thôi, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao. Cao Ca muốn hỏi bác sỹ Tống vài câu nữa, nhưng ông Cao đưa mắt ra hiệu, bác sỹ Tống chỉ cười hàm ý đúng là như vậy, Tiểu Ca cháu không cần phải lo lắng.
Thật ra sau bảy năm, cuối cùng Cao Ca cũng quyết định về nước, ngoài việc trường cô và viện bảo tàng hợp tác làm việc, điều quan trọng nhất là vì cuộc điện thoại hiếm hoi của ba. Trong điện thoại ông ngầm ý nói sức khỏe không được tốt nhưng với bệnh tình thì không nói rõ ràng.
Hôm nay, lại như vậy.
Càng cố tỏ ra không có việc gì thì khiến cho Cao Ca càng lo lắng. Nhưng cô biết bây giờ có hỏi cũng không hỏi được gì. Vì vậy, bây giờ tạm thời gác lại, cô nhất định phải biết được sự thật, để chữa khỏi bệnh cho ba.
Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều ông Cao đòi đến công ty để dự cuộc họp.
Hiếm khi Cao Ca và mẹ con Khưu An Khiết có chung lập trường, khuyên giải ông Cao nghỉ ngơi cho khỏe. Tranh cãi một hồi, cuối cùng ông Cao cũng miễn cưỡng bằng lòng không đi, gọi cho trợ lý Tôn căn dặn, cho phép trợ lý Tôn thay ông dự họp.
Cao Ca lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn Khưu An Khiết chăm sóc ba uống thuốc sau đó đi ngủ, Cao Ca ở lại trong nhà cũng không làm gì được. Đúng lúc trợ lý Tôn sắp xếp xong tài liệu phải về công ty họp, nhân tiện Cao Ca cũng đi cùng.
Cho tới bây giờ mọi việc đều tạm ổn, trên đường đi trợ lý Tôn nhờ Cao Ca giúp anh ta một chuyện. Anh ta nói thật ra chiều nay có một cuộc hẹn rất quan trọng, đem tài liệu giao cho khách hàng . Nhưng vừa rồi là trấn an ông Cao an tâm dưỡng bệnh không vất vả mệt mỏi, phải nhận lời quay về công ty thay ông cao chủ trì cuộc họp. Bây giờ, chỉ có cách nhờ Cao Ca giúp đỡ đem tài liệu đưa cho khách hàng.
Trợ lý Tôn nói một cách vô cùng khẩn thiết, buổi chiều Cao Ca cũng rảnh rỗi, đây chỉ là việc nhỏ nên cô đồng ý.
“Địa chỉ là số 38 đường Vãn Hồng, phòng trà đó tên là gì tôi quên rồi, dù sao chỗ đó cũng chỉ có một quán đó, chắc là sẽ tìm được thôi. Tất cả nhờ vào cô, nhất định phải giúp tôi, phải tự tay giao tài liệu cho khách hàng. Cám ơn cô hai, làm phiền cô rồi.” Trợ lý Tôn vội vàng quay về công ty họp, cho Cao Ca xuống xe ở đầu đường. Trước khi đi còn nhắc lại địa chỉ với Cao Ca.
Mấy năm nay Trung Quốc phát triển rất nhanh, phá bỏ và di dời các công trình xây dựng, đường phố có nhiều thay đổi, cho dù Cao Ca sinh ra và lớn lên ở thành phố này mà cũng chưa từng nghe cái tên này. Nhưng không có vấn đề gì, tài xế taxi sẽ đưa cô tới đó.
Đến nơi cô xuống xe, nhìn thấy tấm biển hiệu của phòng trà “Vị Ương”.
Thì ra đường Vãn Hồng chính là đường Tây Nhị lúc trước, bảy năm qua không biết được vị lãnh đạo yêu văn hóa cổ nào sửa lại từ bao giờ.
Hóa ra phòng trà này bảy năm trước cô đã đến đây cùng Tả Thừa Nghiêu.
Cao Ca ngồi xuống đợi, trong lòng có một dự cảm rất xấu.
Khách hàng của Tiểu Tôn còn chưa tới, nhân viên phục vụ đến mời Cao Ca chọn món. “Chào cô, cô có muốn uống chút gì không?”
Cao Ca không có lòng dạ nào xem menu, thuận miệng nói: “Một ly nước lọc là được rồi”
“Vâng, cô có cần gì thêm không? Chúng tôi có trà Chính Sơn chính tông đấy”
“Không cần”
Nhân viên phục vụ thấy Cao Ca muốn tốn tiền, có chút hơi khó chịu nói: “Thế này cô ơi, tôi muốn nhắc cô một chút, nếu cô không gọi gì khác, chúng tôi sẽ thu bảy mươi chín đồng làm phí chỗ ngồi”
“À, không sao, được mà. “Cao Ca lơ đãng trả lời.
Cô nhớ lại măm đó cô đến phòng trà này, lúc đó nơi này mới khai trương không lâu.
Có một lần, cô hết lòng hết dạ mời Tả Thừa Nghiêu đến.
Tâm trạng lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau, cô vui mừng, phấn khởi, còn có tràn đầy kiêu ngạo và tự đắc. Mặc dù không nói ra, nhưng ánh mắt cô đã thể hiện điều đó – Tả Thừa Nghiêu, anh xem, không phải anh thanh cao khong ai sánh bằng sao? Cuối cùng cũng ngồi ở trước mặt tôi.
Cô thích phong cách bài trí của phòng trà này, nhưng thật ra cô không thích uống trà. Lúc đó nhân viên phục vụ cũng đến hỏi cô, cô đã trả lời như thế nào?
Bây giờ cô đang hồi tưởng lại, thực sự là rất tệ.
Lúc đó, cô nàng Cao Ca mười tám tuổi đã giơ tay lên gọi phục vụ. “Tôi muốn một ly cà phê, ba viên đường, không thêm sữa”
Nhân viên phục vụ cũng là một cô gái trẻ, tuổi xấp xỉ Cao Ca, tạm thời không biết xử lý thế nào chỉ biết lúng túng đỏ mặt giải thích, xin lỗi cô, đây là phòng trà, chỉ có trà, không có cà phê.
Cao Ca không quan tâm, bực mình vẫy tay một cái. “Ở đây loại trà đắt nhất bao niêu tiền? Năm trăm có đủ hay không?”
“Trà Phổ Nhị của chúng tôi…”
Nhân viên phục vụ vẫn còn đang giới thiệu về loại trà, Cao Ca lập tức cắt ngang. “Không cần nói, năm trăm chưa đủ sao? Sáu trăm đủ chưa?”
Cao Ca lấy trong ví ra sáu trăm bỏ lên bàn.
Nhân viên phục vụ chưa kịp phản ứng, cô lại lấy ra thêm. “Bảy trăm thì sao? Không cần nói thêm, tôi không muốn uống trà, tôi chỉ muốn uống cà phê, cô nói xem bảy trăm có đủ để các cô pha một ly cà phê không? Hay là cô muốn tám trăm?” Nói xong, Cao Ca tiếp tục lấy tiền ra.
Nhân viên phục vụ lắp bắp nghẹn ngào đỏ mặt, sợ hãi nhìn Cao Ca tiếp tục lấy tiền ra, đành phải gọi quản lý tới.
Quản lý rất bình tĩnh, không chậm trễ thêm, lấy của Cao Ca một nghìn đồng tiền, sai người đến tiệm cà phê cuối đường mua một ly cà phê cho Cao Ca.
Từ đầu đến cuối, Tả Thừa Nghiêu không nói lời nào, chỉ mải miết làm bài, thậm chí không ngẩng đầu liếc nhìn Cao Ca chơi trò phá tiền, không hề liếc mắt, coi Cao Ca như không khí.
Bây giờ, ngồi ở đây là Cao Ca hai mươi sáu tuổi, nghĩ rằng nếu như trước đây Tả Thừa Nghiêu liếc nhìn cô dù chỉ một cái, cô sẽ không rảnh rỗi phí một nghìn đồng ở phòng trà mua một ly cà phê.
Ngay sau đó, cà phê được bưng lên, Cao Ca chỉ vào ly cà phê nói với Tả Thừa Nghiêu: “Ly cà phê, ba viên đường, không thêm sữa. Em rất thích ăn ngọt, bởi vậy nên cho ba viên đường, em không hấp thụ được lactoza nên không thể uống sữa tươi.”
Tả Thừa Nghiêu không nghe không thấy không trả lời.
Cao Ca trở nên điên tiết, lấy cây bút trong tay Tả Thừa Nghiêu, khiến cho Tả Thừa Nghiêu không nhịn được phải giương mắt nhìn cô.
Cao Ca lặp lại một lần nữa những lời vừa nói xong “Ly cà phê, ba viên đường, không thêm sữa. Em rất thích ăn ngọt, bởi vậy nên cho ba viên đường, em không hấp thụ được lactoza nên không thể uống sữa tươi. Anh phải nhớ cho kỹ”
Tả Thừa Nghiêu cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng: “Cô uống trà hay cà phê, cho thêm đường hay sữa có liên quan gì đến tôi?”
“Bởi vì sau này anh sẽ là bạn trai của em, đương nhiên phải nhớ cho kỹ những thứ này, như vậy sau này anh mới có thể gọi món cho em, mới có thể cưng chiều em.
“Cô không cần tôi nuông chiều, cô sớm đã bị chiều hư rồi.”
…
“Chào cô, nước lọc của cô đây ạ.” Giọng nói của nhân viên phục vụ cắt đứt những hồi ức của Cao Ca.
“À, cám ơn.” Cao Ca không hề tập trung tinh thần. Cô nghĩ cũng tại phòng trà này cả.
Cô cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đứng ngồi không yên. Làm sao đây, sao khách hàng của trợ lý Tôn còn chưa đến? Những chuyện trước kia đã qua rồi, cô cũng không muốn hồi tưởng lại quá khứ, không muốn moi cô nàng Cao Ca ngu ngốc đã cố chôn vùi trong quá khứ lên.
Cao Ca lại bưng ly nước lên uống một ngụm, cô vừa cuối đầu xuống thì tấm màn đỏ được vén lên, có một người bước vào.
Tim của Cao Ca không khỏi thắt lại, hai tay cô nắm chặt cái ly, từ từ ngẩng đầu lên. Từ khi bắt đầu bước vào phòng trà này, cô đã dự cảm được tình huống này.
Cô nghe thấy Tả Thừa Nghiêu nói: “Cô Cao, chúng ta lại gặp nhau.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]