"Đừng yêu em..."Khánh Nam tìm mãi mới thấy Phượng Vũ đang ngồi ăn với đám bạn ở một bàn tít góc xa. Cô ta đang cười nói cái gì đó rất vui vẻ nữa chứ."Xấu gái, qua đây ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cô.""Tôi đnag ngồi với bạn.""Cô có qua đây không thì bảo nào, để tôi qua rước cô.""Thần kinh." Phượng Vũ đáp một câu cụt lủn và cúp máy cái rụp.Điện thoại đổ chuông lần hai."Còn nhớ yêu cầu cô hứa làm cho tôi không hả? Qua đây, yêu cầu đấy."Lần thứ hai Phượng Vũ cúp máy, nhưng lần này anh có thấy cô đứng dậy, nói gì đó với lũ bạn rồi bê khay đồ ăn trưa đến bàn quen thuộc của hai người. Đặt cái khay lên bàn đầy thô lỗ làm nước canh sóng cả ra ngoài, Phượng Vũ ngồi phịch xuống, nhìn anh bằng một vẻ đầy cam chịu.- Làm cái gì mà nhìn tôi như nhìn kẻ thù thế? - Anh trừng mắt nhìn lại cô.- Tôi qua rồi đây, anh có nói gì nói luôn đi.- Đợi tôi ăn xong đã. - Khánh Nam nói và cúi đầu ăn tiếp."Hôm qua sao mà tươi hơn hớn thế, bây giờ vác cái bộ mặt như âm binh."Đặt cái thìa xuống, anh thản nhiên rót nước ngọt ra cốc uống, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.- Này, tôi đã nói là hôm qua tôi không có ý nói thế cơ mà, sao cứ nhìn tôi thế hả? Ức chế chết đi được. - Anh ngẩng lên, quát.- Đấy là tất cả những gì anh muốn nói à?- Tất nhiên là không. Cô cứ nhìn tôi thế kia làm sao tôi nói được.- Được rồi. - Phượng Vũ quay đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-hoi-tiec/3276954/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.