Phượng Hoàng khóc.5h chiều, Khánh Nam lò dò đi xuống nhà để đi đánh tennis. Bước ra đến bậc thềm, anh ngạc nhiên thấy Minh Sang đang ngồi bó gối ủ rũ trên chiếc xích đu cạnh bể bơi, trông cô nhóc có vẻ không vui. Anh tiến lại, gọi:- Sao mới có chút thế mà đã nhớ ba mẹ rồi à?Cô nhóc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt buồn làm anh cũng cảm thấy chơi vơi theo.- Anh có sống cùng bố mẹ anh không?- Bây giờ thì không.- Anh ngồi xuống nhún vai- Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh xa ba mẹ anh. Anh thích qua Mỹ học, mà cuối cùng mẹ anh lại đẩy anh về đây.- Vì sao?- Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngây thơ đáng yêu lạ.- Vì mẹ yêu anh. Mẹ biết cái gì là tốt nhất cho anh.- Em chưa khi nào sống xa mẹ em một ngày. Cứ như bị bỏ rơi vậy.- Em chỉ sống một mình có mấy tháng thôi mà.- Anh cười- Coi như là thời gian để em học cách sống tự lập đi. Nhóc Cún em gái anh bằng tuổi em mà nó chẳng giống em đâu. Vui lên đi nào... Thôi anh đi tập bóng chút đây.- Dạ, em chào anh.Cô bé nhìn theo anh, ánh mắt cô, có gì đó vui hơn một chút.Không có mẹ, không có bố ở bên, nhưng có lẽ cô sẽ không cô đơn.*Khánh Nam vừa lái xe vừa nghĩ đến cô nhóc làm khách của nhà mình đến hôm nay đã được 4 ngày rồi. Sau cuộc nói chuyện đó, anh không còn thấy cô bé ngồi ủ rũ nữa. Nó hay cười hơn và thường giúp mấy chị giúp việc nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-hoi-tiec/3276948/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.