~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mặc kệ máu trên tay ào ạt như trước, Mộ Xa như cũ cúi đầu tự mình rơi lệ rồi uống rượu.
Mộ Xa nghiêng nhìn máu đỏ tươi trên tay, thân thể chợt cảm thấy lạnh cả người. Biết mình không thể chịu nổi nữa, Mộ Xa lấy điện thoại ra, cắn răng nhịn đau, bấm một số quen thuộc.
“Uy.”
Điện thoại, rốt cục cũng gọi được.
Khuôn mặt Mộ Xa trắng bệt ở bên tai nói nhỏ.
“Tĩnh Tĩnh, là tớ, tớ thật sự yêu cậu...”
“Mộ Mộ?”
Nghe được Lâm Tĩnh đáp lời, phảng phất Mộ Xa như được giải thoát, nhẹ nhàng mỉm cười mặc kệ nước mắt ngập tràn trong đáy mắt. Nàng giống như cây hoa hồng dần lụi tàn, lần cuối cùng nở rộ mỹ lệ, chói lóa mắt lại làm cho lòng người đau đớn. Mộ Xa nhìn rượu ly rượu đỏ, ý thức từ từ mờ nhạt, nàng không chịu đựng nổi nữa rồi, thân thể nhẹ nhàng ngã xuống. Hai tay bị máu nhiễm đỏ tươi nhưng mà vẫn giữ chặt lấy điện thoại, không chịu buông tay.
Tĩnh Tĩnh, lạnh quá... Mộ Mộ rất nhớ cậu.
Ghé vào trên bàn lạnh như băng, Mộ Xa nghe thấy tiếng điện thoại khẩn thiết gọi tới, nàng nỗ lực mở mắt muốn nói cho Lâm Tĩnh là chính mình nhớ nàng. Nhưng là vô luận nàng dùng sức thế nào thì chung quy chỉ là giật giật thân thể một chút rồi mất đi tri giác.
******************************************************
Lâm mẹ cúi đầu vì Mộ Xa xử lí vết thương, một khắc khi nhìn thấy cổ tay trắng nõn có một vết sẹo kia thì nước mắt liền giàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-don-gian-nhu-vay/3194802/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.