~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối thứ ba, Sở ba hiếm khi đi nơi khác công tác, hai nhà đã lâu không có hội tụ, nên ba người nói chuyện, ai cũng lười nấu cơm. Mãi đến khi Sở Minh dứt khoát đến Lâm gia cùng nhau ăn cơm.
Vừa vào nhà, Sở Minh tự chủ đem mọi người cùng lão bà nhà mình đuổi ra khỏi nhà bếp. Nàng không để ý đến sự phản đối của mọi người mà tự chính mình làm cơm, nói gì mà muốn bộc lộ tài năng gì đó. Mọi người tuy là bị ép buộc lui ra ngoài nhưng Sở mẹ vẫn lo lắng là cơm do nàng nấu thì không thể ăn nổi. Đành gọi Lâm Tĩnh đi vào kiểm tra phòng bếp.
Lâm Tĩnh vừa vào phòng đã bị khói trong phòng đánh tới, nàng vội vàng bật máy điều hòa không khí, nhẹ nhàng ho khan.
“Minh, sao cậu không bật điều hòa không khí?”
“Tiếp kiệm điện.”
“...”
“Minh, đồ ăn chưa rửa không thể bỏ vào nồi...”
“Tớ đâu là sử dụng đồ ăn tinh khiết thiên nhiên a!”
“...”
“Minh, cậu sao xào rau lại không bỏ dầu vào?”
“Đây gọi là đổi mới cách nấu ăn a!”
“...”
Lâm Tĩnh liếc nhìn chính mình bị phun nước khiến cho ướt váy thì khẽ thở dài.
“Minh, cậu rửa rau đem tớ lộng ướt...”
Sở Minh nghe Lâm Tĩnh nói xong thì dâm đãng cười, nàng ngẩng đầu không có hảo ý nháy mắt.
“Tĩnh Tĩnh, cậu làm gì thế, người ta đang đang làm cơm a, sao cậu lại nói chuyện sắc / tình như vậy?”
“Tớ khi nào thì nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-don-gian-nhu-vay/3194793/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.