Thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh, một năm trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi đã quen biết nhau một năm rồi, chúng tôi đã yêu nhau một năm rồi, chúng tôi đã hạnh phúc một năm rồi! Chúng tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy sao? Hầu như ngày nào tôi cũng hỏi câu đó một lần, thời gian một năm khiến tôi yêu anh ấy sâu đậm hơn. Thật sự rất sâu đậm, sâu đến mức là toàn bộ sinh mạng của tôi.
Anh gia nhập đội bóng rổ của trường, dẫn dắt trường trung học bước vào trận trung kết giải thành phố, hôm nay chính là trận trung kết. Trong phòng thay đồ sân bóng rổ thành phố, chúng tôi ôm nhau hôn kịch liệt. Từ vòng đấu loại, đấu bán kết cho đến giờ không có trước một trận đấu nào mà chúng tôi không hôn nhau như vậy, giống như nụ hôn của tôi là động lực thắng lợi của anh.
Chúng tôi kề sát đầu nhau hít thở không khí mà đối phương phun ra.
“Giành chiến thắng anh sẽ làm gì?” Tôi hỏi anh.
“Hôn em…” Âm thanh anh khàn khàn.
“Vậy nếu thua?”
Anh đứng lên vẻ mặt ngạo mạn “Anh sẽ không thua!”
Tôi cười, tôi thích vẻ mặt ngạo mạn này của anh ấy.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trận đấu kết thúc rồi, anh thắng, tám chín với tám tám, vào giây phút cuối cùng anh ném một quả ba điểm lật ngược thế trận.
Toàn trường hưng phấn hoan hô, tiếng hét chói tai, lòng tôi cũng đang sôi trào.
Người yêu của tôi, anh ấy thắng, anh ấy là giỏi nhất.
Khi trao giải không thấy anh, tôi đi khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-co-nghia-la-bo-qua-nhau/32986/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.