Đã có thành tích kiểm tra tháng, bảng danh sách dán trên hành lang năm hai, sau khi tan lớp tôi theo bạn cùng lớp nhìn thành tích. Không ngoài dự đoán của tôi, đứng đầu là tôi, đứng thứ hai là Dĩnh Hân, đứng thứ ba… Hả! Không thể nào! Đứng thứ ba ghi là Nhạc Vũ Tường! Sao có thể như vậy được!
“Có nhầm không vậy hả! Ba vị trí đầu tiên đều bị lớp năm năm hai ôm trọn!”
“Nhạc Vũ Tường kia là ai vậy?”
“Là anh trai của Nhạc Vũ Lâm, trông cực kỳ đẹp trai!”
…
Không để ý đến thảo luận của bọn họ, tôi xông về phòng học, tên kia còn nằm bò trên bàn ngủ. Tôi đi tới đập bàn anh.
“Này! Sao anh làm được vậy?”
Anh ấy chậm rãi đứng lên, mắt vẫn mờ mịt buồn ngủ.
“Cái gì?”
“Sau anh có thể đậu hạng ba?” Tôi sải bước ngồi ghế ở bàn trước anh, đối mặt với anh.
“Cứ như vậy mà thi thôi.” Mặt anh không chút thay đổi.
“Làm sao có thể được? Bình thường anh cũng không nghe giảng, chỉ biết ngủ!” Lẽ nào anh ấy là thiên tài.
Anh không lập tức trả lời, cười nhìn tôi một lúc, thấy tôi sợ hãi.
“Sao em biết anh không nghe giảng bài? Em lúc nào cũng nhìn anh à!?” Anh cười đắc ý.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
“Bởi vì…” Không biết nên nói gì, mặt của anh từ từ nhích lại gần.
“Không được, nơi này là phòng học…”
“Sẽ không có ai thấy…”
Biết rõ là rất nguy hiểm, nhưng tôi vẫn không kìm chế được khẽ nhếch miệng, chờ đợi đụng chạm của anh.
“Ai nói không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-co-nghia-la-bo-qua-nhau/32984/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.