Chương trước
Chương sau
Trong sân bay người qua lại không dứt, tôi đứng ở cửa lo lắng chờ đợi. Tôi chưa bao giờ biết tôi còn có một người anh trai! Anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, luôn sinh sống ở nước Mỹ, tên là Nhạc Vũ Tường. Những thứ tôi biết về anh ấy cũng chỉ có nhiêu đấy mà thôi! Thậm chí ngay cả ảnh của anh tôi cũng chưa từng nhìn thấy! Bây giờ những gì tôi có thể làm chỉ là giơ bảng tên của anh ấy chờ anh ấy bước ra. Lúc đầu loại chuyện này không cần tôi làm, tôi vẫn nhớ rõ lúc muốn giơ bảng tên chú Vương kiên quyết giành với tôi, nhưng vẫn không giành lại tôi. Bởi vì tôi sống mười bảy năm, lần đầu tiên thấy được anh trai của mình, dù sao vẫn muốn làm gì đó cho anh ấy.
Cuối cùng, tôi cũng thấy anh! Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra anh ấy, mặc dù chúng tôi chưa từng gặp nhau, nhưng chúng tôi lại giống nhau đến như vậy!
“Anh!” Tôi không biết nên làm gì, chỉ có thể ra sức vẫy tay với anh ấy.
Anh đi về phía tôi, cho đến khi anh đứng trước mặt thì tôi mới phát hiện, anh ấy còn cao hơn tôi rất nhiều. Tôi đã được xem như là cao rồi, nhưng anh ấy ít nhất trên một mét tám lăm.
“Em là Nhạc Vũ Lâm đúng không?” Giọng nói của anh rất êm tai. Loại giọng nam trưởng thành này, nếu như nghe thấy giọng anh ấy thì có lẽ không ai nghĩ rằng anh chỉ mới có mười tám tuổi.
“Đúng vậy! Đi thôi, xe đang chờ ở bên ngoài đó!” Tôi kéo tay anh ra ngoài sân bay, anh ấy không xúc động giống như tôi, cảm thấy thật lạnh lùng. Nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi với anh ấy lại đẹp đến kì lạ.
Chú Vương hơi không tự nhiên gọi anh là “cậu Tường”, tôi biết nguyên nhân chú mất tự nhiên. Chú luôn luôn chỉ gọi tôi là thiếu gia, mà bây giờ chú chỉ có thể đổi lại gọi tôi là “cậu Lâm” rồi. Tôi cũng không vì thế mà cảm thấy không vui, ngược lại tôi rất phấn khởi! Tôi cảm nhận được sự cô đơn đã biến mất, tôi có anh trai, tôi có bạn rồi!
Nhà họ Nhạc hơi xa sân bay, vậy nên đường đi rất dài.
Tôi nói liên tục không ngớt với anh về chuyện của tôi, anh ấy trên cơ bản không nói lời nào, cũng không nhìn tôi. Anh chỉ luôn chăm chú nhìn ra ngoài xe, nhưng tôi vẫn không chớp mắt nhìn anh chăm chú.
Nói chúng tôi giống nhau, cũng chỉ là trên đường nét ngũ quan mà thôi. Quần áo trang phục của chúng tôi mặc hoàn toàn khác nhau. Tôi có thể được xem là học trò ngoan trong mắt thầy giáo, bé ngoan trong mắt cha mẹ. Tôi ngoại trừ đồng phục học sinh ra là trang phục quy củ hưu nhàn. Thậm chí ngoài đồng hồ ra thì không mang bất kỳ trang sức nào khác.
Còn anh thì sao, tóc bị nhuộm thành màu vàng kim, nhưng thoạt nhìn không buồn nôn dung tục chút nào, nhìn đẹp đến kỳ lạ! Anh xỏ lỗ tai, trên tai đeo khuyên bạc tinh xảo khéo léo. Áo khoác anh đang mặc rộng rãi mở ra, áo sơ mi bên trong chỉ gài đến ngực, da thịt lộ ra có vẻ rắn chắc hơn nữa còn… gợi cảm. Tôi không cho rằng từ gợi cảm này có thể dùng cho con trai, nhưng từ này dùng chỉ anh lại cực kỳ chính xác. Màu da của anh ấy không trắng như tôi, là màu tiểu mạch khỏe mạnh, xương quai xanh rất nhô ra, có cơ ngực, bả vai rất rộng, thắt lưng cũng rất mảnh khảnh. Mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn ra chân của anh rất dài, vóc người của anh có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào đố kị.
Đi hết quãng đường dài, cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà họ Nhạc. Chú Vương dặn dò kẻ dưới chuẩn bị cơm trưa, phòng khách nhà họ Nhạc lớn như vậy chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Ba mẹ đều phải đi làm nên không đón anh được.” Tôi nhìn anh ấy không vui vẻ lắm, có lẽ là do nguyên nhân này a! Nếu như là tôi thì cũng sẽ tức giận vì nguyên nhân này.
“Anh đã đoán bọn họ sẽ không hoan nghênh anh.” Anh không lộ vẻ mặt gì, bầu không khí bắt đầu bế tắc.
“Anh có muốn uống chút nước hay không? Em nghĩ chắc anh rất khát…” Tôi đột nhiên nhận ra hôm nay mình rất nhiều lời.
“Không cần.” Anh trả lời dứt khoát đến mười phần.
“Em đưa anh đến phòng anh nhé!!”
“Được.”
Phòng của anh ấy nằm sát vách phòng tôi, là do tôi chọn, tất cả những thứ bên trong cũng là do tôi trang trí, không biết anh có thích hay không. Nhưng sau khi vào phòng vẻ mặt của anh không có gì thay đổi, không nhìn ra là thích hay không thích. Lúc này tôi mới chú ý đến hành lý của anh ấy, hành lý của anh rất ít, ít đến mức khiến người ta không để ý đến. Đó chỉ là một cái túi du lịch không chứa được bao nhiêu thứ. Anh mở tủ quần áo ra ném túi vào, sau đó quay đầu nhìn tôi.
“Còn việc gì sao?” Dễ nhận thấy anh ấy không muốn tâm sự với tôi. Tôi đổ lỗi sự lạnh nhạt của anh là do trên đường đi quá mệt mỏi.
“Không có việc gì, anh nghĩ ngơi thật tốt nhé, có việc gì cứ gọi em!” Tôi vẫn tươi cười đầy mặt.
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa, tôi cũng quay người rời khỏi phòng.
Một mình tôi nhàm chán xem chương trình ti vi, từ đầu đến cuối anh không hề bước ra khỏi cửa phòng, anh ấy thật sự mệt mỏi như vậy sao? Anh không biết là tôi cảm thấy phấn khơi bao nhiêu khi có người anh trai là anh, hình như anh ấy không hề có một chút hứng thú với người em trai này. Ai! Tôi buồn bực… Cho đến khi chú Vương nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, tôi biết cơ hội của tôi đã đến. Cơ hội gì? Cơ hội tiếp tục làm phiền anh.
Có thể do tôi rất muốn tiếp tục nói chuyện với anh ấy rồi, đến mức quên mất phải gõ cửa.
Anh vội vàng quấn khăn lông vừa muốn cởi xuống lên thắt lưng lại, mái tóc màu vàng còn dính trên gò má của anh. Anh không được vui khẽ cau mày đối với việc tôi xông vào. Có lẽ do cơ thể anh thật sự khiến tôi quá chấn động, tôi đã quên xin lỗi anh ấy. Anh… trên người anh có rất nhiều vết thương và máu bầm. Trên cơ thể cường chán màu tiểu mạch của anh, những vết thương kia chói mắt đến vậy.
“Vết thương của anh…” Tôi hỏi, thậm chí có chút không nỡ.
“Đánh lộn mà ra.” Anh không cảm xúc trả lời.
“Sao lại thế…”
“Sao lại thế?” Anh cười khẽ “Một người phương đông sống trong cô nhi viện mười tám năm, không nơi nương tựa, trên đường phố Mỹ rất khó để không đánh nhau với người khác a!!” Tôi cảm thấy trong đôi mắt sáng như sao của anh có đôi chút hận ý, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh ấy lạnh nhạt với tôi như vậy. Tuy nói chúng tôi là anh em, nhưng cuộc sống cũng khác nhau một trời một vực. Đột nhiên tôi rất muốn biết, vì sao năm đó cha mẹ lại bỏ anh một mình ở lại nước Mỹ như vậy.
“Em đến làm gì?” Anh hỏi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra mục đích tôi đến đây.
“A, em gọi anh đi ăn.”
“Được, anh thay quần áo xong thì đi.” Anh trả lời.
Tôi đã quên rằng tôi phải ra ngoài, anh ấy nhìn tôi một lúc, sau đó ý vị thâm trường cười: “Hay là, em muốn nhìn anh thay quần áo?” Khuôn mặt tôi đỏ lên chạy ra khỏi phòng anh.
Sau khi ăn cơm xong tôi lôi kéo anh xem ti vi với tôi, anh vậy mà không từ chối. Hai đại nam sinh chúng tôi làm ổ trên ghế sô pha xem phim truyền hình nhàm chán, thật có chút kỳ quái đó, chẳng qua tôi không thấy vô vị chút nào.
Tôi bắt đầu tưởng tượng ba mẹ nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhất định là rất ấm áp. Nhất định bọn họ cũng giống nhưu tôi cho rằng đứa con trai này của bọn họ rất có sức hấp dẫn. Bọn họ luôn luôn cực kì cưng chiều tôi, nếu bọn họ nhìn thấy anh ấy, nhất định sẽ cực kỳ cao hứng. Biết đâu ba sẽ khóc nữa. Đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy ba khóc, thật muốn bọ họ nhanh chóng trở về một chút.
Tiếng mở cửa, chú Vương bước ra nghênh đón, tôi biết là ba mẹ đã trở về.
“Ba! Mẹ!” Tôi đứng lên đón chào bọn họ.
“Tiểu Lâm!” Mẹ cũng dịu dàng gọi, sau đó người bên cạnh tôi cũng đứng lên. Tôi cảm nhận được nụ cười của mẹ trở nên cứng nhắc.
“Con là Vũ Tường sao?” Cả giọng nói của mẹ cũng đều cứng lại.
Anh gật đầu, trên mặt của anh vẫn không có biểu cảm gì.
“Trở về là được rồi.” Mẹ nói một câu ngắn gọn. Ba từ đầu đến cuối không nói chuyện nhiều, anh cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Không phải là như vậy! Bộ dạng gặp lại người thân chưa từng gặp nhau trước giờ, không phải là như vậy mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.