"Phó Cảnh Sâm, anh trả lại điện thoại cho em!" Lục Tinh tức giận nhảy lên nhảy xuống bên cạnh anh, anh càng không để cho cô xem, cô lại càng muốn xem.
"Đừng nghịch ngợm." Phó Cảnh Sâm ấn cô xuống, mở cửa nhà kéo cô đi vào.
"Có phải anh nói lời gì đó buồn nôn trong chương trình nên cố ý không muốn cho em xem không?" Lục Tinh bỗng nhiên không ồn ào nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, đột nhiên ép lưng cô lên cửa, cúi đầu cắn môi của cô, Lục Tinh "A..." một tiếng, anh mới bắt đầu dịu dàng hôn cô.
Một câu không đồng ý liền cắn người? Lục Tinh bị anh hôn đến nỗi có chút mơ màng, cảm giác anh buông lỏng tay của cô ra, ôm chặt eo cô.
Lục Tinh vừa nhận lấy nụ hôn của anh, vừa thò tay vào túi áo anh mò điện thoại di động của mình, đang muốn chuyển di động về túi của mình, bất ngờ cổ tay bị cầm chặt, tim cô đập mạnh vài cái, trên môi lại đau xót, như trừng phạt cô không tập trung.
Phó Cảnh Sâm hơi thẳng lưng, đôi mắt sắc bén màu đen nhìn cô, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía tay hai người, Lục Tinh có cảm giác đau khổ vì bị bắt tại trận, đỏ mặt đến đầu cũng không dám ngẩng lên, điện thoại cầm trong tay càng có cảm giác nóng rực.
Quả nhiên, giọng đàn ông trầm thấp vô cùng ẩn ý vang lên: "Trong lúc hôn môi với anh vẫn còn có lòng dạ đi ăn trộm? Hả?"
Cái âm cuối kéo dài "Hả" kia, Lục Tinh chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-cham-tre/1795225/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.