Màn đêm buông xuống.
Trong phòng bếp nhỏ hẹp là một khung cảnh yên tĩnh, dưới ánh đèn vàng ấm là hai bóng người dán chặt vào nhau, vô cùng thân mật.
Lục Tinh ngửa đầu nhắm mắt lại nhận lấy nụ hôn của anh, bắt đầu bối rối đáp lại anh, anh hôn quá lâu làm cho cô mất nhiều sức, rất nhanh cô liền bại trận, mềm nhũn dựa vào anh.
Môi của anh bỗng nhiên trượt xuống vùng cổ mẫn cảm của cô, Lục Tinh đột nhiên run rẩy, nụ hôn của anh mang nhiệt độ nóng bỏng, như thể hòa tan cô từng chút một.
Đôi mắt Phó Cảnh Sâm mang màu sắc như sự âm trầm trong đêm tối, bỗng nhiên ôm cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Lục Tinh mơ mơ màng màng, chưa kịp phản ứng, anh bước mấy bước đã đến cửa phòng, cô vội vàng kéo lấy áo len của anh, sợ hãi kêu lên: "Đợi một chút, không được..." Tay nắm áo len mềm mại có chút mồ hôi ẩm ướt, cô ngẩng đầu nhìn anh dưới lớp mồ hôi mỏng hiện lên vẻ khêu gợi.
Trong phòng rất ấm, anh vào nhà vẫn chưa cởi áo khoác đã bị cô ôm lấy, liên tục triền miên hôn môi.
Phó Cảnh Sâm làm như không nghe thấy, đè cô lên giường, nhanh nhẹn cởi áo khoác ngoài vứt qua một bên, đặt thân thể nặng nề ở trên người cô, trong cơ thể tràn ngập khát vọng, cúi người hôn vào vành tai cô, khàn khàn nói: "Vì sao không được? Chúng ta có thời gian cả đêm mà."
Lục Tinh trốn tránh hơi thở nóng bỏng của anh, vẻ mặt bối rối, nhỏ giọng hắt tiếp cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-cham-tre/1795223/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.