Trong nháy mắt, sắc mặt Cảnh Lam Chi lập tức thay đổi, bà cao giọng: "Bây giờ con đang chỉ trích mẹ hay sao? Lục Tinh nói với con là mẹ kêu nó không được về à?"
Ông Phó Khải Minh ngồi bên cạnh từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, cũng nghiêm khắc nhìn Phó Cảnh Sâm: "Sao con lại nói chuyện với mẹ như thế? Đủ lông đủ cánh nên không coi cha mẹ ra gì nữa ư?"
Đủ lông đủ cánh...
Phó Cảnh Sâm ngồi trên chiếc salon đơn, tay phải khoác lên trên tay vịn, đầu ngón tay nhẹ gõ vài cái, nhìn về phía cha mẹ, ngữ điệu trầm tĩnh: "Con không chỉ trích hai người, con chỉ nói như vậy thôi, cũng không phải không coi cha mẹ ra gì. Con rất tôn trọng cha mẹ. Cha mẹ muốn con quản lý công ty, những năm vừa qua con đã cố gắng làm thật tốt, không để cha mẹ bận tâm, để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già, con đã tận trách là một người con."
"Trách nhiệm và nghĩa vụ của con cái, con không bao giờ dám từ chối nửa lời. Chỉ có việc kết hôn, là chuyện của cá nhân con."
Giọng điệu lạnh nhạt, điềm tĩnh, thật giống như anh đang ngồi trên bàn đàm phán với đối tác, rất bình tĩnh.
Cảnh Lam Chi và Phó Khải Minh đều ngẩn người, ông Phó Khải Minh phản ứng trước tiên, tức giận: "Hôn nhân đại sự tại sao lại có thể là chuyện riêng của một mình con. Con nhìn xem con cái của các chú các bác của con xem, đứa nào mà không lấy được đứa môn đăng hộ đối?"
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-cham-tre/1795214/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.