Lục Tinh tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng. Hôm nay tiểu khu đã bắt đầu mở hệ thống sưởi ấm, cô chỉ mặc bộ đồ ngủ áo ngồi ở trên ghế sopha xem tivi, ít khi nào có được cảm giác thoải mái như vậy.
Đang chuẩn bị vào phòng bếp ép cho mình ly nước trái cây, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Sắp mười giờ rồi, giờ này còn ai đến?
Lục Tinh nghĩ là Diệp Hân Nhiên, trông thấy gương mặt đẹp trai của Phó Cảnh Sâm qua mắt mèo, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, dồn dập hơn trước. Cô quay về phòng mặc thêm chiếc áo khoác len, tiếng di động vang lên đồng thời với tiếng cửa mở.
Cánh cửa bật mở, Phó Cảnh Sâm ngay lập tức nghiêng người đi vào, nhân tiện đóng cửa lại.
Lục Tinh trố mắt, cô còn chưa đồng ý cho anh vào mà!
Ngẩng đầu, cảm nhận được áp lực đến từ trên người anh, cặp mắt màu đen sắc bén nhìn cô chăm chú, cô hơi hồi hộp: "Anh tới làm gì vậy?"
Phó Cảnh Sâm không lên tiếng, cúi người tới, càng lúc càng sát. Khí nóng phả lên khuôn mặt cô, anh ép sát đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất trên người anh.
Tim Lục Tinh đập thình thịch, theo bản năng lui về phía sau, lưng dán lên cửa ra vào, cảm nhận được sự khác thường của Phó Cảnh Sâm. Cô không ngửi thấy mùi rượu bia, dáng vẻ anh khá tỉnh táo nên cô lại càng cảm thấy có vấn đề, cô ra vẻ bình tĩnh: "Rốt cục anh muốn làm gì?"
Gâu... Gâu... Gâu...
Lục Tinh cúi đầu, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-cham-tre/1795211/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.