Tây Phương nhíu mày, sắc mặt ảm đạm: "Ta không còn lời nào để nói..." Hắn cười khổ, thõng cánh tay xuống, lại ngẩng đầu lên vươn tay về phía Lan Cốc: "Trả dao Phá Hồn lại cho ta. Cái đó quá nguy hiểm, ta không yên lòng." "Tây Phương. Ta biết ngươi đối với ta rất tốt, nhưng chuyện tình cảm bản thân đúng là ích kỷ, thật xin lỗi." Lan Cốc thở ra một hơi, đưa cây dao cho Tây Phương. "Bỏ đi..." Tây Phương mở miệng, dường như muốn nói gì đó, cứ như vậy nhìn chằm chằm Lan Cốc một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, lắc đầu, cảm thán: "Đối với nàng...cho dù ta có vạn điều bất mãn, vạn lần kiêu ngạo, bây giờ cũng là khổ không thể tả, chính nàng cảm nhận được là được rồi, ta cũng không còn tư cách quản nàng nữa." Hắn xoay người, nhìn chằm chằm Lộ Thành đứng tại chỗ không nói tiếng nào: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu Lan Cốc có bất cứ chuyện gì nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Nói xong, biến mất tại chỗ. Trong phòng, chỉ còn lại ba người chúng ta, đối mặt không nói gì. Sắc mặt Lan Cốc tái nhợt cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn Lộ Thành, tĩnh lại: "Tất cả mọi chuyện, cũng không phải là trách nhiệm của chàng, chàng cũng không cần thiết coi lời của ta là thật." Nàng thản nhiên nói, sắc mặt rất bình tĩnh. Ta đỡ vách tường đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người: "Lan Cốc, nếu đã lựa chọn rõ, lại có cái gì không thể nói." Ta không hiểu sao nàng nói như vậy, nàng muốn phần tình cảm này đã rất lâu rồi, tại sao bây giờ lại lui bước. "Tiểu Thanh, thôi. Đừng đề cập đến chuyện của ta và chàng nữa." Lan Cốc lắc đầu, nằm ở trên giường. "Lộ Thành, ngươi nói một câu đi." Ta nhíu mày, thúc giục Lộ Thành như cọc gỗ không biết đang suy nghĩ gì. Hắn cũng yên lặng, chỉ nhìn bóng dáng Lan Cốc, đôi môi giật giật: "Lan Cốc, ta không biết các người nói ta đã làm chuyện gì tổn thương cô, nhưng những chuyện đó đã là quá khứ." Ngón tay Lan Cốc chỉ giật giật, trên mặt cũng không có phản ứng gì, ta đứng bên cạnh cũng rối rắm. Nghiêm Lộ Thành không nói gì thêm, chỉ suy nghĩ sâu xa, hình như đang suy nghĩ gì đó, trực giác ta thấy lo lắng, đang tính phá vỡ cục diện bế tắcnày. "Là vấn đề của ta." Đột nhiên Nghiêm Lộ Thành mở miệng, nói: "Vừa rồi ta không nên cản Tây Phương, cô nên đi cùng hắn." "Ngươi đang nói gì vậy!" Đang yên đang lành đột nhiên hắn nói một câu như vậy, thình lình bản thân ta sợ hết hồn, ta vội vàng nhìn Lan Cốc, nàng đang nhắm mắt lại, bình tĩnh giống như ngủ, chỉ là ta thấy lông mi dính nước mắt của nàng nhẹ run rẩy. "Là ta thiếu suy tính." Lộ Thành nói xong, một hơi đi ra khỏi phòng. "Hắn làm như vậy gì sao?" Ta nhìn khó chịu, đang êm đẹp cũng bị tâm tình của bọn họ ảnh hưởng. Rõ ràng hai người đều yêu nhau, cùng nhau lại có cái gì khó đâu." Lan Cốc, nhất định là tinh thần hắn không được tốt, các ngươi đều mới vừa từ trong Địa cung ra, có thể còn có chút ảnh hưởng, lời của hắn nói, không nhất định là lời thật lòng, ngươi đừng để ở trong lòng." "Hắn đuổi ta đi không phải là lần đầu tiên." Lan Cốc mở mắt, ánh mắt đau thương vẫn không che dấu được, kể cả nước mắt cũng nhẫn nhịn đến bi thương: "Tình cảm của ta, có lẽ như vậy mới là kết cuộc tốt nhất." Lan Cốc cười khổ ngồi dậy, nhìn chằm chằm ta: "Thật ra thì lúc trước ta vẫn rất oán hận cô, nếu không có cô. . .bây giờ cũng là chuyện đã qua, ta không biết tại sao bây giờ cô không có tình yêu nam nữ với Lan U nữa. Chỉ sợ là cho dù không phải là cô, người chàng yêu cũng sẽ không phải là ta, cô xem, cho dù ta thẳng thắn, kết cuộc cũng đã được định." "Chỉ sợ cho dù không phải là cô, người chàng yêu cũng sẽ không phải là ta. . ." Ta nghe thấy trái tim chấn động, ngồi ở mép giường: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tin ta, thái độ Lộ Thành đối với cô tuyệt đối không giống như lúc trước, mặc dù ta không thể bảo đảm hắn yêu cô, nhưng nhất định là có tình cảm với cô." Ta vịn vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Cô phải có lòng tin với mình, biết không? Chuyện ngay cả ta cũng có thể nhận ra được, nhất định là thật. Mọi người nói kẻ trong cuộc thì mê, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra được, cho hắn chút thời gian đi." "Có thật không?" Lan Cốc do dự: "Ta không sợ thương thế của chàng hại ta, chỉ cảm thấy như bây giờ ở bên cạnh chàng sẽ là gánh nặng." "Sẽ không, hắn cần cô, tình hình bây giờ, nếu cô không ở đây, chính hắn sẽ càng khó chịu hơn." Ta ôm lấy nàng, an ủi vỗ vỗ lưng nàng. "Được." Lan Cốc gật đầu, giọng yếu ớt: "Ta sẽ giúp chàng. . .mãi mãi. . ."Lúc đi ra khỏi phòng Lan Cốc, đã khuya lắm rồi. Ngay cả tu vi như nàng, rơi vào tình cảm cũng tốn hết sức lực, ta nói với nàng, thật ra thì càng như là tự nhũ. Người trong cuộc mơ hồ, người đứng ngoài nhìn sáng suốt. Nói ra dễ dàng, khi mình hãm sâu vào mê cục, sao có thể thản nhiên như thế. Ta đi ra ngoài cửa khách điếm, thấy Lộ Thành đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm bầu trời suy tư. Đi tới trước: "Hôm nay ngươi sao vậy?" Hắn phục hồi tinh thần lại, không quay đầu, nói: "Đó là tốt cho nàng, thật ra thì hôm nay ta mơ hồ nhớ lại một vài đoạn ngắn lẻ tẻ. . ." "Cái gì? Ngươi nói ngươi nhớ lại chuyện mấy kiếp trước?" Ta ngạc nhiên hỏi. "Chỉ là chút đoạn ngắn mơ hồ, cũng không tính là tất cả."Giọng nói của hắn lạnh nhạt: "Bây giờ ta không có năng lực bảo vệ nàng ấy, hiện giờ làm cho nàng ấy cách ta xa một chút, mới có thể đi con đường chính xác." Hắn nhìn chằm chằm ta: "Tiểu Thanh, kể từ lúc ta có chút ký ức rải rác, ta đã có một linh cảm rất xấu. . ." Ánh mắt hắn thâm thúy, không hề trong suốt giống như mới vừa quen biết: "Ta có kiếp số khó trốn." Từng chữ một truyền vào trong tai ta. "Ngươi nói gì?" Ta trợn to hai mắt: "Lộ Thành, rốt cuộc ngươi biết cái gì, ngươi nói cho ta biết đi." "Có thể chỉ là ta buồn lo vô cớ thôi." Hắn an ủi sờ sờ đầu ta: "Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng hơi mệt chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải xử lý." Hắn không muốn nhiều lời với ta, đi vào phòng của hắn, chỉ để lại ta đứng tại chỗ mê man. Lộ Thành nói với ta như vậy, ta càng không yên lòng, thật vất vả tốn sức cứu bọn họ ra, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác sao? Đêm đó, ta ngủ không yên, trong mơ hiện lại tất cả mọi chuyện xảy ra giữa ta và Lộ Thành như điện ảnh, cứ như vậy cho đến khi có người gõ cửa, đánh thức ta. "Tiểu Thanh, có ở trong không!" Giọng Lan Cốc dồn dập, ta xoay người xuống giường, mở cửa phòng ra, thấy nàng lo lắng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Vừa hỏi suy nghĩ vừa lóe lên, chẳng lẽ là Lộ Thành. . . "Không thấy Lộ Thành!Không thấy chàng!" Lan Cốc nắm cánh tay ta thật chặt: "Cô biết chàng đi đâu không?" Thật à! Ta nhíu mày: "Lan Cốc, cô đừng có gấp, tối hôm qua Lộ Thành nói có chuyện, chỉ sợ hắn mất tích là vì nguyên nhân này." Ta nói đại khái cuộc nói chuyện đêm qua, chỉ thấy sắc mặt Lan Cốc càng ngày càng kém. "Không còn kịp rồi. . ." Nước mắt của nàng rơi xuống, mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm ta: "Tiểu Thanh, sợ rằng đã không còn kịp rồi. . .sợ rằng bây giờ Lộ Thành đã xảy ra chuyện. . ." Nước mắt nàng không ngừng lăn xuống. "Rốt cuộc cô đang nói cái gì!" Ta giữ vai nàng: "Cô và Lộ Thành đều đang làm chuyện bí hiểm gì, sao ta nghe chẳng hiểu câu nào." "Nếu chàng bắt đầu khôi phục trí nhớ trước kia, thì chứng minh mạng chàng không còn lâu nữa, đây là sự thật luân hồi mấy kiếp đều không thể thay đổi. . ."Tinh thần Lan Cốc hoảng hốt: "Chàng rời đi chính là vì biết mình không chống cự được số mệnh. . ." "Tại sao có thể có loại chuyện hoang đường này." Ta vuốt trán, đầu trướng choáng váng. "Bây giờ, nhanh tìm được Lộ Thành, bất kể như thế nào, tìm được hắn mới là chính sự." Ta hít sâu một hơi, cho gọi trăm xà giúp tìm kiếm. Tinh thần Lan Cốc uể oải, giống như không có hồn phách, không nói một lời. "Ngươi nói Lộ Thành ở đâu? Sao hắn lại đến hoàng cung!" Ta nghe tin tức báo lại, nửa phần cũng không ngồi yên. Đến hoàng cung, chỉ sợ là báo thù cho Nghiêm phu nhân. Nhưng sao hắn có thể đấu thắng con hồ yêu thông thiên kia, đó rõ ràng chính là đi chịu chết. Ta kéo lấy cánh tay Lan Cốc: "Chúng ta nhanh đến hoàng cung cứu người, tính canh giờ, bọn hòa thượng cũng sắp đến, chúng ta hợp lại đối phó con hồ yêu kia, hẳn là không có vấn đề." "Vô dụng." Lan Cốc ngồi ở trên ghế, mặc cho cánh tay bị ta lôi kéo, cũng không có di động nửa phần, nàng lắc đầu: "Không cứu được. Bao nhiêu lần ta cũng muốn cứu chàng, đều là uổng công vô ích, cuối cùng chỉ có thể đợi chàng thêm 20 năm nữa." "Không thử làm sao biết được, trước kia là trước kia, chẳng lẽ cô muốn hắn quên cô lần nữa, coi cô là một người xa lạ sao?" Ta tức giận nói, nhận ra được thân thể Lan Cốc khẽ run, nàng vẫn cảm thấy bị quên lãng là một chuyện rất thống khổ. Giãy dụa trong lòng mấy giây, Lan Cốc vẫn đứng dậy, đuổi theo ta. Đi tới đại điện hoàng cung, nơi này còn hỗn loạn hơn tưởng tượng của ta mấy phần, chỉ thấy đại thần trong triều trên dưới ngã xuống đất ngất đi, mà ngồi ở trên ghế kia không phải là Hồ Mị Nhi thì là ai! Bóng dáng màu trắng đối diện nàng ta, khiến cho tốc độ của ta trên không trung giảm trong chớp mắt, thần kinh ta căng thẳng, người nọ. . .không phải là thiền sư Pháp Hải tiếng tăm lừng lẫy của Kim Sơn Tự sao. Ở bên cạnh hắn, lại là Lộ Thành! "Lộ Thành không sao." Ta thở phào nhẹ nhõm, tay Lan Cốc cũng nới lỏng vài phần, chúng ta liếc mắt nhìn nhau, vọt xuống. Nghênh đón ta là ánh mắt tỉnh táo của hòa thượng, ta cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong nháy mắt, ta dời mắt đi. "Thanh Xà Yêu?" Hồ Mị Nhi nhìn thấy hai người chúng ta, đã chú ý tới sự tồn tại của ta, nàng ta nửa híp mắt, quét mắt nhìn ta cùng với hòa thượng, trong đôi mắt sóng nước xoay chuyển: "Thanh Xà, ngươi tới đây làm gì? Ta không nhớ đã từng gọi ngươi tới." "Thanh Xà, bây giờ ngươi đừng thêm phiền, nhanh tới đây." Mai Ly đứng trong mấy người sau lưng Hồ Mị Nhi, thấp giọng nói với ta, nháy mắt. Ta vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng ta. "Lan Cốc, Lộ Thành có ổn không." Lan Cốc lo lắng kiểm tra trên dưới tình hình của Lộ Thành, gật đầu: "Chàng không sao." "Sao các nàng lại tới đây?" Nghiêm Lộ Thành nhìn chằm chằm Lan Cốc, nhưng ánh mắt kia không còn lạnh nhạt, mà là ánh mắt cướp đoạt: "Sao nàng còn chưa trở về thiên đình?" Hắn nghiêm túc nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]