Chương trước
Chương sau
"Tiền bối. Đây là Lan Cốc cô nương, đây là Nghiêm Lộ Thành." Ta vội vàng giới thiệu, rồi thuận tay vịn chặt Nghiêm Lộ Thành lảo đảo sắp ngã: "Được rồi, bây giờ đi ra, mau để Lan Cốc xuống. Với tình thế hiện giờ, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi."
"Phù." Nghiêm Lộ Thành thở ra một hơi, mắt cũng xanh: "Chúng ta đi ra ngoài trước, Lan Cốc sắp không chịu nổi." Hắn lo lắng nói.
"Tiền bối, ngài có thể đi theo ra ngoài cùng chúng ta, với thủ vệ bên ngoài mà nói, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của ngài." Ta nói với lão phu nhân, thấy nàng lắc đầu.
"Ta không ra được, nơi này có cấm chế đặc biệt kiềm chế sự lợi hại của ta. Trước đừng nói, sắp hết nửa canh giờ rồi, đi mau đi."Lão phu nhân bước tới trước dẫn đường quay về lại đường cũ, ta thấy đường đều có mùi ta đi qua, cuối cùng yên tâm.
"Sao ngươi và Lan Cốc lại bị nhốt ở chỗ này?" Ta lên tiếng hỏi thăm, trên mặt tiều tụy của Nghiêm Lộ Thành thoạt nhìn có thêm tang thương, hình như trải qua những chuyện này hắn cũng đã trưởng thành không ít.
"Trên đường ra khỏi thành ta và Lan Cốc gặp được Hồ Mị Nhi. Nàng ta khiêu khích lần nữa, Lan Cốc không phải là đối thủ của nàng ta, sau đó chúng ta đã đến nơi này." Nghiêm Lộ Thành thở dài thật sâu: "Mấy ngày nay đều là Lan Cốc cố hết sức giúp ta ngăn cản tử khí bên trong, kết quả chính mình biến thành bộ dạng như vậy. Là ta quá vô dụng.” Nghe hắn nói như vậy, ta nghĩ nếu Lan Cốc biết, sợ rằng thật là dẫu có chết cũng không tiếc.
"Không chỉ là các ngươi, sợ rằng nàng ta đã bắt đầu ra tay đối phó với phần lớn người trong triều." Đột nhiên ta nhớ ra đã gặp phải người kia ở trong sương trắng ở Âm Thủ Môn, chỉ sợ là đại thần quan chức không nhỏ.
"Rốt cuộc con hồ yêu đó muốn làm cái gì?" Nghiêm Lộ Thành nói thầm.
Lão phu nhân trước mặt hừ lạnh: "Chỉ sợ thiên hạ không loạn thì nàng ta sẽ không yên bình." Rõ ràng quan hệ của lão phu nhân và Hồ Mị Nhi không cạn, ta ra hiệu Lộ Thành đừng đáp lại, chỉ theo sát nàng đi tới trước.
"Đến rồi." Nhìn cánh cửa màu đen quen thuộc, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm dẫn hai người bọn họ ra, ta gõ cánh cửa màu đen mấy cái, phát ra tiếng vang thùng thùng trầm đục, thoạt nhìn không dùng bao nhiêu sức cũng có thể lớn tiếng như thế, bản thân ta không biết chất liệu cửa màu đen này.
"Tiền bối thật không đi ra ngoài cùng chúng ta sao?" Ta quay đầu lại nhìn về phía lão phu nhân sợ hãi đứng ở thật xa, mắt nàng nhìn chằm chằm cửa kia, lóe ra ánh sáng nguy hiểm, nhìn thân thể khô gầy của nàng co rúm lại ở trong áo choàng đen, bản thân ta là sinh ra mấy phần cảm giác kỳ dị, nàng giống như là một lão hồ ly xảo quyệt?
Hồ ly. . .ta nhíu mày.
"Ngươi đừng quên chuyện đã hứa với ta là được rồi." Lão phu nhân vung tay áo, dường như không nhịn được ở chỗ này: "Nếu như ta có cơ hội đi ra ngoài, phát hiện ngươi không thực hiện lời hứa, vậy, sinh thời, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn." Lão phu nhân đè thấp giọng, cười mấy tiếng, rồi biến mất ở sâu trong Địa cung, ngay cả đầu cũng không quay lại.
"Thật là một người quái đản." Ta bất đắc dĩ lắc đầu, lại gõ gõ cảnh cửa màu đen thoạt nhìn nặng nề kia.
Đỉnh đầu lộ ra một tia sáng, chỉ thấy cửa phía trên mở ra, lộ ra mặt nghiêm túc của tăng nhân mặt đen, hắn ngạc nhiên nhìn ta và hai người Nghiêm Lộ Thành: "Ngươi thật trở lại? Đây thật là chuyện ly kỳ."
"Đa tạ." Ta nhảy lên, vươn tay kéo Lộ Thành lên: "Lần này cũng may gặp được một vị lão tiền bối giúp đỡ." Ta còn chưa nói xong, cả người tăng nhân mặt đen lại run lên, rõ ràng sắc mặt bắt đầu không tốt lắm.
"Sao? Ngươi biết nàng là người phương nào?" Ta hỏi.
"Biết thì thế nào, ngươi đừng xen vào chuyện bao đồng." Tăng nhân mặt đen không nói lời gì tốt với ta, trực tiếp dẫn đường đi ra khỏi thiên lao, lần này lại một đường cũng không dám mở miệng.
Ánh mặt trời phía ngoài rất chói mắt, ở dưới Địa cung không tính là lâu, nhưng cũng không thích ứng che mắt, ta xoay người, vừa vặn nhìn thấy Lộ Thành săn sóc xoa xoa mặt cho Lan Cốc. Không chừng đây cũng là một chuyện tốt, ta hít sâu một hơi: "Lộ Thành, tình hình Lan Cốc thế nào rồi?"
"Vẫn không có gì khởi sắc." Nghiêm Lộ Thành lắc đầu, có chút nóng nảy dụi dụi mắt: "Tiểu Thanh, ta biết nàng cũng không phải là người thường. Nàng có thể cứu Lan Cốc không, nàng ấy đã làm quá nhiều vì ta, ta đã để nàng ấy thua thiệt quá nhiều." Hiện giờ hắn vô cùng tiều tụy, không còn nửa phần công tử văn nhã, tóc cũng cực kỳ xốc xếch, mặt đã lún phún râu, tia máu cũng hiện đầy mắt. Trong Địa cung mờ tối, ta lại không nhìn cẩn thận, giờ dưới ánh mặt trời hắn lại nhếch nhác như thế này. Chẳng biết tại sao đôi mắt của ta có chút ướt, ta hít mũi: "Lộ Thành, ngươi có khỏe không, ta có cách cứu Lan Cốc, nhưng trông ngươi cũng không được tốt lắm."
"Ta không sao." Hắn cúi đầu, ánh mắt ảm đạm: "Chỉ là, ta đường đường nam nhi chín thước, hiện giờ được một nữ tử yếu ớt bảo vệ, cũng quá hèn nhát." Hắn thấp giọng nói, siết chặt tay.
"Ngươi quá mệt mỏi." Ta đi tới, vịn bờ vai hắn: "Lộ Thành, ngươi biết không. Tựa như ngươi nói, chúng ta đều không phải là người thường, khi sự thật này lộ ra, còn có thể thản nhiên xử lý như ngươi, đã đủ ưu tú." Thân thể ta trầm xuống, hắn đỡ Lan Cốc, nửa người dựa lên vai ta: "Đa tạ." Nhẹ nói.
"Giữa chúng ta còn cần nói đa tạ gì." Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: "Bây giờ trước tìm một chỗ lo cho Lan Cốc mới phải, thương thế của nàng không thể chậm trễ nữa."
Đưa Lan Cốc và Lộ Thành đến khách sạn, lại tốn hơn nửa pháp lực loại trừ tử khí, cuối cùng ta cũng xử lý xong hai người bọn họ. Chẳng biết tại sao, hình như tình cảm của Lộ Thành đối với ta đã không giống như trước, quan hệ của chúng ta hiện giờ lại càng giống như bằng hữu. Chuyện này đối với ta mà nói, dù sao cũng coi như là chuyện tốt, cuối cùng cũng yên tâm.
Nằm ở trên giường, cuối cùng có thể nghỉ ngơi nửa ngày, ta buồn ngủ.
"Ngươi thật nhẹ nhõm." Cửa sổ phát ra một tiếng két, giọng mềm mại quyến rũ truyền đến, đột nhiên ta giật mình, mở mắt, lật người ngồi dậy. "Mai Ly, vào phòng người khác nên gõ cửa mới là lễ độ."
"Không phải là xà yêusao? Để ý những khuôn phép hỗn loạn của nhân loại làm gì." Nàng ta vươn tay cầm ly trà trên bàn lên, không nhanh không chậm rót cho mình một ly nước, ngồi bên cạnh bàn.
"Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?" Ta nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi."Chuyện gì?" Nàng ta nghe thấy lời ta lại kỳ lạ nhìn ta. Thấy nàng ta quan sát ta như vậy, ta nghĩ chắc là Hồ Mị Nhi kêu nàng ta tới, Hồ Mị Nhi tìm ta một là chuyện ta hứa với nàng ta, hai chính là thuốc độc ta đã uống, nhìn dáng vẻ Mai Ly không quá giống chuyện thứ nhất, giống như là đưa thuốc.
Ta kịp phản ứng, lập tức làm bộ như sắc mặt rất kém cỏi, nhẹ ho khan hai tiếng: "Chẳng biết sao mấy canh giờ này, cảm giác thân thể không quá thoải mái." Ta thở dài.
Nghe ta nói như vậy, Mai Ly đúng như ta đoán, vẻ mặt cũng đổi thành bình thường: "Ta nói rồi, uống Cửu Bộ Hương của nương nương sao sẽ không có phản ứng." Mặc dù nàng ta hơi hòa hoãn, ánh mắt lại không rời đi ta nửa phần, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, hình như không phát hiện ra ta khác thường, rồi mới chậm rãi lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, đặt ở trên bàn: "Nương nương sai ta cầm thuốc kéo dài tới, đề phòng độc tính phát tác. Vốn là ta không nghĩ tới ngươi thật có thể trở lại, nếu qua nửa canh giờ nữa, đừng nói ngươi ra ngoài, chỉ sợ thuốc độc của nương nương sẽ bị thúc dục lập tức phát tác ở trong Địa cung."Nàng ta không nhanh không chậm giải thích, ta nghe lại cảm thấy lạnh lẽo, chẳng lẽ nếu trong nửa canh giờ, ta không ra được, sợ rằng sẽ trực tiếp chết ở Địa cung, càng đừng nói cứu người. Thủ đoạn của Hồ Mị Nhi này thật quá độc ác.
"Thuốc này kéo dài thêm nửa tháng, nói cách khác nửa tháng sau, ngươi phải vào cung tìm ta thấy thuốc giải mới được." Nàng ta mỉm cười để bình sứ vào tay: "Gần đây tâm tình nương nương không được tốt, lúc ngươi tới tốt nhất chú ý, nếu chọc giận nàng, chỉ sợ cũng chịu không nổi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
"À?" Nhất thời ta sinh ra vài phần hứng thú: "Người có thể khiến cho tâm tình nương nương không tốt là người phương nào?"
"Còn có thể là ai, đứng đầu chính là hoàng thượng, thứ hai chính là nam nhân. . .ngươi nói xem. . ." Nàng ta nhìn ta: "Yêu quái chúng ta không phải đều như vậy sao, chẳng lẽ ngươi ra ngoài không phải là vì dạo chơi nhân gian? Ngược lại không lừa ngươi, đoạn thời gian trước nương nương từng gặp một người ở trong phủ Nghiêm công tử mà ngươi cứu, trở về tính tình không có ngày nào tốt, ngươi vào điện, chẳng lẽ không thấy nơi đó cũng không có người phục vụ, đều bị nương nương đuổi đi." Hình như nàng ta có chút bất mãn, uống một hớp nước: "Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả mấy tỷ muội chúng ta cũng bị dính líu."
"Nàng ta đã gặp ai?" Lòng ta trầm xuống, hỏi.
"Nói là một hòa thượng. . .nghe nói nương nương ra tay nặng, mấy ngày sau người nọ đã chết. Ta không hiểu chỉ là một hòa thượng, nương nương còn nhớ nhung làm gì, thiên hạ nam nhân nào mà không có, còn không phải hoàng thượng cũng tới tay, lại để tâm tới một người không có danh tiếng gì. . ." Mai Ly ở bên cạnh nói nói, ta lại khó chịu, quả nhiên người nàng ta nói là hòa thượng.
"Nàng ta thích hòa thượng kia?" Ta nghe thấy giọng điệu của ta có chút khó chịu.
"Có lẽ là vậy, nếu không sao đau lòng lâu như vậy, từng gặpmột lần mà thôi, cứ như vậy, chắc hòa thượng kia phải có vẻ ngoài, bản thân ta cũng tò mò, nhưng hắn đã chết, nếu không nhất định phải xem thử rốt cuộc người đó có hình dạng gì, phong hoa tuyệt đại như nương nương cũng có thể bị mê đổ. . ." Mai Ly thở dài.
"Nương nương còn có chuyện khác kêu ngươi truyền đạt cho ta không?" Ta đứng dậy, đi tới bên cạnhMai Ly, giật bình sứ trong taynàng ta, giọng điệu có chút không nhịn được, ta cũng chẳng biết tại sao, bây giờ nóng nảy khó chịu.
"Không. Này, này, này! Ngươi giật cái gì, cũng không phải là không cho ngươi." Mai Ly nhíu mày, có chút tức giận: "Hiếm khi tới đây truyền lời, chạy một chuyến, còn ôm bực mình."
"Không sao, ngươi về đi, ta còn muốn nghỉ ngơi." Ta không khách sáo đuổi khách, không có cách nào, thấy gương mặt nàng ta, ta cũng không khỏi cảm thấy phiền não.
"Hừ! Hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy, ngày sau đừng hối hận." Mai Ly tức giận sắc mặt khẽ đổi, vung tay áo, biến mất ở trong phòng.
Lần này phòng chỉ còn lại một mình ta, ta tiện tay ném bình sứ xuống đất, chỉ nghe choang một tiếng, bể đầy đất, ta một hơi ngồi xuống ghế. Vuốt vuốt cái trán, cảm thấy tính tình mình tới quá mức đột nhiên, nhưng, Hồ Mị Nhi đó, rốt cuộc là có ý gì. Chỉ gặp hòa thượng một lần, lại thích như vậy? Vậy ta thì sao, ta cũng thích hắn. Mọi việc luôn có thứ tự đến trước và sau! Ta nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình kiểu cách.
Thở dài, lại nói, Thái Sư đã đi tìm hòa thượng, nếu nói là đến hoàng cung sẽ gặp, chẳng phải là Hồ Mị Nhi sẽ có thể gặp hòa thượng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.