Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, rốt cục sự kiện “Nấu cơm” đã có một kết thúc hoàn mỹ trong tình trạng Phong Linh Hiểu bị đả kích thê thảm, Thẩm Chính Thái sụp đồ tinh thần cùng Tư Không Tố không tiếng động chiến thắng.
Phong Linh Hiểu ngoài căm giận oán thầm Tư Không Tố “Anh mới là con dâu nuôi từ bé, cả nhà anh đều là con dâu nuôi từ bé” ra thì cũng chẳng làm được gì cả. Chỉ có thế tùy ý tên phúc hắc vô sỉ này tiếp tục ở trong bóng tối mà ức hiếp mình.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc dì La trở về, Phong Linh Hiểu thở phào một hơi. Đang lúc cô cảm thấy vui mừng vì mình sắp được thoát khỏi bể khổ thì một giây sau, Tư Không Tố lại nói một câu làm cho cô muốn đâm sầm vào tường.
Anh ta nói, mấy ngày tới đây muốn ở lại nhà này, cho nên làm phiền dì……
Mà Phong Linh Hiểu đáng thương nháy mắt như bị giết chết.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tư Không Tố, ung dung thản nhiên đi qua trước mặt cô, Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét không cam tâm!
Vì sao cuộc sống của cô cứ luôn phải dính dáng tới tên này thế chứ? Bất kể là ở trường hay là bây giờ?
Cô không hiểu, vì sao Tư Không Tố có được một đống lớn lý do mà quang minh chính đại ở lại nhà của dì La vậy?
Chỉ bởi vì anh ta là anh họ của Thẩm Chính Thái sao?
Phong Linh Hiểu nhất thời cảm thấy mây đen che phủ đầy đầu…… thế giới của cô một mảnh tối đen.
Cô có linh cảm, cuộc sống “cái cốc” của cô sắp chính thức bắt đầu……
……
Rất nhanh đã đến buổi tối, vẫn ở trước bàn cơm như cũ.
Chỉ là đầu bếp đổi thành dì La rồi, hiệu quả quả nhiên khác hẳn.
Trên bàn cơm một mâm đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị, mỹ vị thịt bằm cay cay thơm ngon, cánh gà coca màu sắc mê người, cải trắng muối, còn có canh đậu hũ củ cải trong veo ngon miệng ……
Tuy đều chỉ là những món ăn đơn giản ở nhà lại làm cho Thẩm Chính Thái cảm động đến rơi nước mắt.
“Mẹ, sau này con sẽ không kén ăn nữa.” Thẩm Chính Thái nhìn một bàn đầy “Mỹ vị nhân gian”, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía dì La, lên tiếng ca ngợi từ đáy lòng, “Mẹ làm món nào cũng đểu là mỹ vị nhân gian!”
Một phen cảm động đến rơi nước mắt của Thẩm Chính Thái làm cho dì La còn tưởng rằng đầu con trai mình bị va chạm vào đâu đến hỏng rồi nên liên tục hỏi nó khó chịu ở chỗ nào.
Mà Phong Linh Hiểu bị lãng quên ở một bên chỉ có thể buồn bực không nói gì mà miệt mài ăn canh, liều mạng gắp đậu hũ trong canh bỏ vào miệng, xem chúng nó như hai tên khốn đã ức hiếp cô, hung hăng nhai nuốt.
“Mẹ, con không sao, con thật sự không sao mà! Mẹ đừng ngạc nhiên……” Thẩm Chính Thái cũng bị phản ứng của mẹ già làm cho sợ, vội vàng biện minh.
“Thật chứ?” Vẻ mặt dì La đầy lo lắng, muốn đưa tay sờ thử trán của Thẩm Chính Thái, lại bị nó né tránh, “Con đừng lừa mẹ.”
“Mẹ đừng như vậy chứ! Đã nói không sao mà…… con rất khỏe, còn có thể ăn mấy chén cơm……” Thẩm Chính Thái vừa không ngừng né trên tránh dưới nhằm thoát khỏi “ma trảo” công kích của dì La, vừa sốt ruột quét mắt nhìn bốn phía, tìm người để cầu cứu.
“Nhưng mà sắc mặt của con không tốt lắm……”
Vào thời điếm ánh mắt Thẩm Chính Thái lướt đến người Phong Linh Hiểu, cùng với…… cái chén trong tay cô, hai mắt đột nhiên sáng ngời!
Cậu nhanh như chớp né tránh “công kích” của dì La một lần nữa, rồi nghểnh cổ kêu to: “Họ Phong! Chị cầm nhầm chén rồi–”
Hả? Phong Linh Hiểu còn đang buồn bực không vui chợt giật mình, ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Thẩm Chính Thái. Lực chú ý của dì La cũng bị hấp dẫn qua.
Bạn nhỏ Thẩm Chính Thái vui mừng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục reo lên: “Cái chén chị đang ăn là của anh họ tôi!”
Lúc đầu, Phong Linh Hiểu vì không rõ chuyện gì cho nên mở to mắt nhìn, tiếp đó tay cô run mạnh lên, nhanh chóng bỏ chén đũa xuống, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm hai đồ vật này, giống như nhìn thấy nhền nhện, rắn rết ác độc vậy.
Thê nhưng, khi sự hoảng hồn của cô dần dần dịu xuống, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc cô ngồi vào bàn khi nãy, không khỏi nghi hoặc: “Không đúng a, vừa nãy lúc chị đi ra, rõ ràng chỉ có cậu và dì La……” Rõ ràng lúc cô đi ra, ngay cả bóng ma của Tư Không Tố cũng không thấy mà! Trong chén này cũng phải sạch trơn mới đúng……
Chắn chắn là Thẩm Chính Thái đang trêu chọc cô.
Phong Linh Hiểu gật gật đầu, nghĩ rằng tên Thẩm Chính Thái luôn luôn “thù hận” cô, nên càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng. Vì vậy rất bình tĩnh mà ngồi trở lại, tiếp tục ăn canh……
Lúc này, trên mặt dì La lộ ra một chút xấu hổ: “Ách, cái đó…… Linh Hiểu, đó thật sự là……”
Lời dì còn chưa dứt, đã bị Thẩm Chính Thái cao giọng vội vàng cắt ngang: “Lúc chị còn chưa đi ra thì anh họ đã ở đây rồi! Chẳng qua trước lúc chị tới thì anh ấy đi nhận một cuộc điện thoại, nên dã đi ra ban công……”
Cả người Phong Linh Hiểu cứng đờ, trên mặt không còn giọt máu. Ngụm canh cô vừa uống vẫn đang ngậm trong miệng, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong, chỉ có thế mang sắc mặt trắng bệch mà nhìn Thẩm Chính Thái, không biết làm sao.
Ngay lúc cô đang ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhân vật chính của sự kiện – Tư Không Tố rốt cục đi vào phòng ăn, mà Thẩm Chính Thái vừa thấy anh ta xuất hiện, lập tức phấn khởi kêu to: “Anh họ! Họ Phong thầm mến anh đã ăn sạch đồ trong chén của anh rồi…..”
Sắc mặt Phong Linh Hiểu lại càng trắng hơn, hiện tại cô thầm muốn đào một cái hố mà chôn vùi mình đi. Nhưng cái ý tưởng này thật sự rất không thực tế, cho nên cô chỉ có thể ngồi bất động, tầm mắt di chuyển lung tung xung quanh.
Lúc Tư Không Tố nói chuyện điện thoại xong, vừa bước vào phòng ăn, bỗng nhiên nghe thấy bạn nhỏ Thẩm Chính Thái hô to một tiếng, không khỏi dừng bước lại.
Anh vô ý thức nhìn về phía Phong Linh Hiểu, thì thấy cô mặt đỏ tai hồng, dáng vẻ như đang hận không thể đâm đầu vào tường vậy.
Ánh mắt lại hạ xuống vị trí cô ngồi cùng cái chén và đôi đũa trước mặt, đáy mắt xẹt qua một chút ý cười không rõ lắm.
Khóe môi khẽ cong, anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần ý cười trêu chọc: “Tiểu Linh Hiểu, thì ra……em thích ăn đậu hũ của anh?”
Phong Linh Hiểu nghe câu đó xong, rốt cục không nhịn được nữa, “Phụt–” phun toàn bộ nước canh ngâm trong miệng ra ngoài……
Thẩm Chính Thái còn đang cười to vui sướng khi người gặp họa nên chưa kịp chuẩn bị, đã vừa vặn đón nhận trận “mưa canh” kia!
Thẩm Chính Thái bị ướt sũng nên cũng không cười nổi nữa, há hốc miệng sững sờ nhìn về phía trước, mặc cho nước trên người mình chảy xuống……
Phong Linh Hiểu phun, là vì câu nói kia của Tư Không Tố.
Thẩm Chính Thái sững sờ, là vì bị Phong Linh Hiểu phun canh……
T_T Lại bị vô sỉ đùa giỡn……
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt nhìn chén cơm đã rỗng tuếch kia, đang định rơi lệ chạy về phòng thì lại có người nhanh hơn cô một bước!
Một bóng đen lóe lên trước mặt, một trận gió xẹt qua, bạn nhỏ Thẩm Chính Thái đã không thấy bóng dáng đâu nữa!
Chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa của nó: “Ô oa — sau này tôi nhất định phải sinh con trai để tôi phun mỗi ngày!”
Phong Linh Hiểu: “……”
Tư Không Tố: “……”
Dì La: “……”
…… Được rồi, trái tim bị tổn thương của cô đã được chữa khỏi.
******
Dày vò cả ngày, rốt cục Phong Linh Hiểu đã có thể trở lại phòng “của mình”.
Cô thuận tay mở máy tính, mệt mỏi rã rời mà tê liệt ngồi vào bàn, thở dài.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết một ngày lại có thể dài đằng đẵng như vậy.
Lẽ ra sau khi ăn xong cơm tối, cô định tìm lý do để trở về phòng, nào ngờ tên Tư Không Tố kia lại lấy cớ “Thảo luận về phương pháp học” để bắt cô ở lại.
Kết quả phải cùng anh ta đọ sức hồi lâu, mới có cơ hội trốn về phòng.
Có điều cũng không sao, bây giờ rốt cục cô cũng có thể vui vui vẻ vẻ chơi trò chơi rồi!
Chỉ cần nghĩ đến trò chơi trực tuyến thân yêu của mình, tinh thần của cô liền phấn chấn lên ngay lập tức.
Đăng nhập vào 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ》, cô bất ngờ phát hiện Tố Dạ Mặc Ảnh vẫn chưa login, không khỏi kinh ngạc một lúc.
Mỗi khi cô đăng nhập vào trò chơi, tám chín phần mười là luôn gặp phải anh ta, nhưng sao mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng anh ta đâu vậy chứ? Anh ta không lên mạng, hay là từ nay về sau cũng không lên nữa?
Cô đang thấp thỏm suy đoán thì kênh Trò chuyện riêng bị người ta buzz.
Mở ra xem thì thấy hóa ra là Thử Khứ Kinh Niên!
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị……[biểu tượng/đắc ý]
Phong Linh Hiểu sửng sốt, lập tức trả lời.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nhóc con, mày ở nhà hả?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Đương nhiên không phải.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vậy……mày ở đâu thế?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Oa ha ha, em đã sớm biết ba mẹ muốn đập nhà, cho nên trường học vừa thông báo nghỉ thì em chạy đến nhà thằng bạn ở rồi. Biệt thự nhà nó có bể bơi, có máy tập thể hình, còn có máy tính, cái gì cũng có, thật là cực kỳ dễ chịu -V-
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:!!! Đồ khốn! Mày đã sớm biết ba mẹ muốn sửa lại nhà sao còn không báo cho chị?!
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị có hỏi em đâu. [biểu tượng/ngoáy mũi]
Được rồi, hiện tại đường làm quan của nó rộng mở liền cười nhạo cô bị thất hồn lạc phách chứ gì?
Nghĩ đến cảnh ngộ đáng thương của mình, trong lòng không biết từ đâu dâng lên một trận lửa vô danh.
Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đánh một biểu tượng “đao nhuốm máu” lên, đang định đánh câu “Không hỏi thì mày không biết tự động nói sao” để gửi đi.
Nhưng lúc cô mới đánh tới chữ “không biết” thì –
Phanh!
Cửa bị người ta thô bạo mở ra!
Phong Linh Hiểu bị giật mình, tay run lên, liền tắt trò chơi đi.
Phản ứng kia thực giống như lúc cô học trung học lén chơi trò chơi điện tử, bị mẹ già vào phòng kiểm tra bất ngờ ……
Nhưng mà sau khi cô tắt đi, lại suy nghĩ: Mình cũng không làm gì sai, vì sao lại phải tắt trò chơi đi? Không lẽ đây là “Phản xạ có điều kiện” trong truyền thuyết ư?
Người vào lại còn là Thẩm Chính Thái.
Phong Linh Hiểu buồn bực nhìn nó, mở miệng hỏi nó có chuyện gì.
Thẩm Chính Thái quả nhiên vẫn còn vì chuyện lúc ăn cơm tối mà ghi thù, hung hăng trừng mắt liếc Phong Linh Hiểu một cái, không hề khách khí mở miệng: “Chị đứng sang một bên đi, nhường tôi dùng máy tính một lát.”
“……” Tuy rằng Phong Linh Hiểu không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi.
” Không phải trong phòng cậu cũng có máy tính sao?” Nhìn Thẩm Chính Thái không chút khách khí ngồi xuống, Phong Linh Hiểu nghi hoặc mở miệng.
Thẩm Chính Thái hừ lạnh một tiếng, rất không kiên nhẫn trả lời một câu: “Hư rồi, anh họ đang sửa giúp tôi.”
“……” Cho nên đi giành máy tính với cô sao? T_T Phong Linh Hiểu lặng lẽ rơi lệ trong lòng, cô quả nhiên là bị chủ nhà ức hiếp.
Nhưng mà, lúc cô nhìn vào màn hình máy trong lòng cô cũng theo đó mà biến mất không còn thấy tăm hơi.
Tập tin mà Thẩm Chính Thái mở ra, lại là 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ》 !
Nó……cũng là người chơi của 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 sao?
Phong Linh Hiểu nhìn Thẩm Chính Thái thành thạo nhập tài khoản và mật mã vào — kiểm tra mật mã xong — đăng nhập thành công –
Sau đó, hình ảnh chậm rãi chuyển vào màn hình trò chơi –
Một hình ảnh người chơi hư cấu xuất hiện trên màn hình trò chơi……
Con ngươi của Phong Linh Hiểu ngay tại khoảnh khắc này liền dừng lại, thân thể run mạnh lên, chân thiếu chút nữa đã đứng không vững!
Thẩm Chính Thái, nhân, nhân, nhân vật trong trò chơi của nó lại là — !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.