Chương trước
Chương sau
Một tiếng thét ngân dài vang dội, như thần tựa như ma quanh quẩn trong Đao Sơn địa ngục.

Phương Tử Vũ toàn thân được bao bọc trong một tầng hắc vụ nồng đậm, đó là yêu khí đặc quánh, khiến cho người ta run rẩy. Nó chậm rãi đứng dậy, không chú ý đến đám âm hồn liều mạng vốn vây ở quanh người nó, không biết từ lúc này tất cả đều đã ngừng tay, ngơ ngác đứng đấy nhìn nó. Trong mắt nó chỉ có hai cánh tay mọc đầy lông trắng, cùng mười cái móng tay đỏ như máu trên đầu ngón tay vừa dài vừa nhọn. Không biết từ khi nào, cánh tay trái của nó vốn đã gãy lìa không ngờ tự lành lại, hoàn hảo như chưa bao giờ bị thương. Hơn nữa cao thấp toàn thân vô số vết thương dầy dặc chi chít cũng đã tự động khép lại lành hẳn, nếu không phải là quần áo rách nát không chịu nổi, nó thậm chí còn cho rằng vô số đao kiếm đâm chém một màn vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Trong quá trình yêu hóa, thanh trường đao ngăm đen kia đã sớm trở lại trong cơ thể nó, yên lặng trôi nổi ở vị trí ban đầu, chỉ có điều ba đoàn chân khí vốn bao quanh trường đao lúc này đã biến thành một đoàn màu sắc hỗn độn, thể tích lớn hơn đoàn khí vài lần.

Lực lượng, toàn thân tràn ngập trước nay chưa từng có một loại lực lượng mang tính bộc phá, Phương Tử Vũ thậm chí mơ hồ cảm giác được, bản thân lúc này nếu như cùng lão đạo sĩ một lần nữa đánh một trận lấy cứng đối cứng, cũng chưa hẳn đã thua. Chỉ có điều, nếu lúc này nó có thể nhìn thấy khuôn mặt mình, nó sẽ kinh ngạc phát hiện, sau khi biến thân bộ dạng của nó rất giống với Phúc thúc và vú nương sau khi biến thân, đây mới là bộ mặt thật của yêu hồ nhất tộc.

Trước kia, Phương Tử Vũ đã từng thức tỉnh, chỉ có điều khi đó biến hóa chỉ diễn ra ở đôi mắt, hơn nữa khi biến thân ý thức sẽ rơi vào trạng thái cuồng loạn, tối đa chỉ có thể ở trong trạng thái nửa thức tỉnh. Lúc này, ý thức của nó thập phần rõ ràng, mà ngoài con mắt, toàn thân trên dưới đều là bản thể của yêu, đây mới là biến thân chân chính.

Ngửa mặt lên trời thét dài, ầm ầm một tiếng, một cỗ sóng khí không thể địch nổi đem âm hồn quanh người quang ra xa.

Yêu hồ chân thân rốt cuộc đã thức tỉnh.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét mắt nhìn đám âm hồn không dám nhúc nhích ở xung quanh, Phương Tử Vũ khóe miệng nổi lên một nụ cười âm lãnh.

-Thiên kiếm! Trảm quỷ trừ yêu!

"Ông!" Mười tám thanh trường kiếm dùng linh khí hóa thành như liên hoa(hoa sen) chậm rãi nở ra quanh người Phương Tử Vũ, mỗi một mũi kiếm đều chĩa ra bốn phương tám hướng.

Đây là đạo thuật của Ngọc Hư cung, lấy linh làm kiếm, lấy thân hóa kiếm, đem bốn phương tám hướng hoàn toàn bao phủ trong phạm vi công kích của thiên kiếm. Trước đây không phải là Phương Tử Vũ không muốn dùng đạo thuật để bảo vệ tính mạng, mà là đạo thuật cấp thấp căn bản là vô dụng, còn đạo thuật cao cấp nó sử dụng không được. Giống như"Thiên kiếm" loại đạo thuật cao cấp này chẳng hạn, thấp nhất cũng phải là Phân Thần kỳ cao thủ mới có thể sử dụng, như lão đạo sĩ, lão mặc dù có thể dùng loại đạo thuật này, nhưng một lúc xuất ra nhiều thiên kiếm như thế này cũng là ăn không tiêu, cũng chỉ có Phương Tử Vũ cái yêu thân quái thai đó mới có thể một hơi triệu xuất ra hơn mười thanh thiên kiếm.

Đột nhiên, Phương Tử Vũ có cảm giác rất muốn cười. Thiên kiếm, mệnh danh trảm quỷ trừ yêu, nhưng lại được nó một tên yêu nhân sử dụng ra, điều này quả thật là một sự châm biếm lớn.

Ngừng lại không lâu lắm, mười tám thanh thiên kiếm đột nhiên bắn ra mở rộng về bốn phương tám hướng, mỗi một thanh kiếm tựa như có linh tính bị Phương Tử Vũ không chế, ở bên cạnh nó bay múa, không ngừng thu gặt linh hồn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Đám âm hồn này đều là giết không chết, mỗi khi đem bọn chúng cắt nát thành hắc vụ thì lại có thể lập tức tái sinh xuất hiện. Tuy rằng bọn chúng không chết, nhưng sự thống khổ phải chịu đựng thì lại cực kỳ đau đớn, nỗi đau đớn đến từ linh hồn cũng đủ để khiến cho người ta héo rút tim gan, đây cũng chính là lý do tồn tại của Đao Sơn địa ngục. Đau đớn về thể xác so với những đau đớn về linh hồn mà nói, căn bản là không đáng tính đến.

Mười tám thanh thiên kiếm ở bốn phía xung quanh bay múa, tuy Phương Tử Vũ lúc này công lực thâm hậu, cũng cảm thấy ăn không tiêu, càng huống chi âm hồn xung quanh có tăng không giảm. Cuối cùng khống chế mười tám thanh kiếm bay đến trước mặt nó, Phương Tử Vũ hét lớn một tiếng, mười tám thanh kiếm lập tức dung hợp lẫn nhau, hợp thành một thanh kiếm vô cùng lớn.

Phương Tử Vũ ngón tay niết thành kiếm quyết, quát to:

-Thiên kiếm, xuất!

Ầm một tiếng, thiên kiếm cực lớn đó tức thì phóng về phía trước, vô số âm hồn ở trong phạm vi công kích của nó ngay lập tức bị cắt thành một đoàn hắc vụ. Thiên kiếm uy lực cực lớn, hơn nữa nó còn được mệnh danh trảm quỷ trừ yêu, đương nhiên đối với đám quỷ này có lực sát thương cực lớn, trong khoảng thời gian ngắn, trong Đao Sơn địa ngục tiếng kêu khóc thảm thiết.

Thiên kiếm cuối cùng tan thành nhiều điểm sáng nhỏ, nhưng đòn công kích cuối cùng đã vì Phương Tử Vũ mở ra một con đường lớn trống trải, không đợi đám hắc vụ một lần nữa xuất hiện, Phương Tử Vũ lấy tốc độ nhanh nhất chạy theo hướng con đường lớn mà thiên kiếm đã trảm khai.

Âm hồn như thủy triều vọt đến, trong chớp mắt đã đem con đường lớn trống trải mà thiên kiếm vừa mới trảm khai bao phủ lại. Phương Tử Vũ tay niết kiếm quyết, lại thêm một thanh thiên kiếm cực lớn nữa xuất hiện, trong tiếng ầm ầm nổ vang, thiên kiếm lại mở ra một con đường nữa.

Suốt cả con đường đánh đánh dừng dừng, ngay cả bản thân Phương Tử Vũ cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã xuất ra bao nhiêu lần thiên kiếm, chỉ biết đoàn hỗn độn khí trong cơ thể vốn cực lớn lúc này đã rút nhỏ lại rất nhiều, hơn nữa càng về sau thiên kiếm xuất ra thể tích và uy lực đều yếu đi rất nhiều.

Phía trước biển người dầy đặc nhìn không thấy bờ, Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng, không dám tiếp tục sử dụng thiên kiếm, dù sao chiêu này uy lực tuy mạnh, nhưng pháp lực hao phí cũng là tương đối lớn, nếu không phải là trong cơ thể nó có đoàn hỗn độn khí thập phần quái dị kia thì nó căn bản kiên trì không được thời gian lâu như vậy.

Âm hồn xung quanh một lần nữa xông lên, Phương Tử Vũ hét lớn một tiếng, mười đầu móng vuốt đỏ như máu xuất hiện. Không có bất kỳ ngăn trở nào, rất nhẹ nhàng đem hai đầu âm hồn xé rách.

Buông tha cho thiên kiếm, nó duy nhất có thể sử dụng chỉ có móng vuốt, may là mười đầu móng vuốt đỏ như máu này uy lực cũng không tồi, dường như có thể chém sắt như bùn. Đao kiếm trong tay đám âm hồn căn bản không cách nào ngăn cản được công kích của móng vuốt, thoáng một cái đã bị móng vuốt của Phương Tử Vũ trảm thành hai đoạn.

Cũng không biết lại chém giết thêm bao lâu nữa, Phương Tử Vũ cứ như vậy một đường chém giết đi tới. Từ lúc mới bắt đầu bị thương chồng chất, càng về sau bị thương càng ít, đến lúc này ngay cả khi giết hơn mười đầu âm hồn cũng không làm nó bị thương lấy một vết, Phương Tử Vũ đối với võ kỹ càng lúc càng thuần thục. Mười đầu móng vuốt đỏ như máu phối hợp với Long Thần quyết liên miên không dứt đánh ra, uy lực cực lớn, dưới chân vận dụng Tàn Ảnh bộ pháp di động trong biển người lại không mảy may bị thương.

Không bao lâu sau, một thế hệ Lãnh Huyết Đao Tôn, làm cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, cho dù đối diện với thiên quân vạn mã, muốn lấy thủ cấp của tướng lĩnh đối phương cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi. Không kẻ nào biết được, nó chính là ở trong này dùng tính mệnh để đổi lấy thành quả đó.

Ở trong cái thế giới tràn ngập giết chóc này, thời gian, đã không còn ý nghĩa.

Chỉ là Phương Tử Vũ mặc dù hiện ra yêu hồ chân thân, nhưng thời gian dài chém giết cũng cảm thấy ăn khó tiêu. Càng về sau, động tác của nó trong vô tình cũng dần dần biến chậm, cứ tiếp tục như vậy, cho dù chân thân cường hãn chắc chắn cũng sẽ bị chộn ở trong Đao sơn địa ngục này.

Không biết là Phương Tử Vũ vận khí tốt hiếm có, hay vẫn là ông trời đáng thương nó. Đúng lúc nó cảm thấy thể lực sắp dùng hết thì đột nhiên áp lực xung quanh người giảm hẳn, đợi nó lấy lại tinh thần thì đám người chém giết xung quanh đã không còn thấy nữa, thay vào đó là thế giới màu đen không bờ không bến.

Phương Tử Vũ đột nhiên phát giác ra cái gì đó, lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm vào vùng hắc vụ đang xoay tròn trước mặt.

-Chúc mừng ngươi xông qua Đao Sơn địa ngục.

Lại là kẻ nhìn không rõ diện mạo, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng vô cảm như cũ. Chỉ là, người này trong lòng đồng thời cũng cảm thấy giật mình kinh hãi, trước đây mỗi khi hắn xuất hiện thì Phương Tử Vũ đều không hề cảm giác được, mãi đến khi hắn mở miệng thì Phương Tử Vũ mới biết được hắn đã ở bên cạnh. Nhưng bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, Phương Tử Vũ đã phát giác ra hắn, không nghĩ đến thiếu niên này trải qua ma luyện của Đao sơn địa ngục, thực lực nhảy vọt liên tục mấy tầng.

Phương Tử Vũ lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ thở ra một hơi, yêu hồ chân khí tức thì biến mất, lại hiện ra một tên thiếu niên tướng mạo anh tuấn. Cũng vào lúc này, yêu khí khổng lồ xung quanh, khiến cho người ta áp lực cũng bất ngờ biến mất.

-Tầng này sẽ là cái gì?

Người nọ nhìn chằm chằm vào Phương Tử Vũ một hồi lâu, mới chậm rãi phun ra mấy chữ:

-Thạch Áp Địa Ngục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.