""Roẹt!" Một chút không cẩn thận, một xoa của mặt ngựa đánh úp tới, độc ác đâm vào cánh tay phải của Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ đột nhiên lùi về phía sau, thuận tay vẫy ra một đao đem tam xoa của mặt ngựa chặt đứt, chỉ có điều chiếu theo tình hình đánh đấu mới vừa rồi, xem ra phá hư vũ khí của bọn chúng căn bản là không có tác dụng gì lớn. Quả nhiên, tam xoa vừa mới bị Phương Tử Vũ chém đứt ngay lập tức lại dài ra như cũ.
Cùng lúc này, công kích của đầu trâu cũng đã đánh tới. Một xoa nện xuống đầu Phương Tử Vũ, nhưng xuyên qua thân thể của nó trực tiếp nện xuống mặt đất. Đầu trâu khẽ"ồ" một tiếng kinh ngạc, Phương Tử Vũ trước mắt thong thả biến mất,"Tàn ảnh?"
Đúng lúc này, Phương Tử Vũ xuất hiện ở sau lưng đầu trâu, một đao bổ xuống. Đầu trâu hoảng hốt, nhưng né tránh đã không kịp nữa. Mặt ngựa cũng kinh hãi bất chấp tất cả, đâm một xoa về phía nó.
Lúc này đã hình thành một cục thế hình tam giác, đầu trâu ở phía trước né tránh không thoát công kích của Phương Tử Vũ; Phương Tử Vũ ở sau lưng đầu trâu trường đao sắp chém xuống người đầu trâu, còn mặt ngựa thì ở bên cạnh Phương Tử Vũ"vây Triệu cứu Ngụy", tam xoa trong tay thẳng tắp đâm về phía nó.
Nếu Phương Tử Vũ tiếp tục đánh xuống, đầu trâu tuyệt đối sẽ bị nó chém thành hai nửa, đồng thời nó cũng tuyệt đối né không thoát một xoa kia của mặt ngựa. Nhưng nếu nó né tránh hoặc ngăn đón một xoa của mặt ngựa, cái cục thế không dễ dàng hình thành được này lập tức tan vỡ. Một loạt ý nghĩ như tia lửa điện chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu Phương Tử Vũ, suy trước tính sau, nó dứt khoát không né tránh, chỉ vung tay trái lên đón đỡ tam xoa của mặt ngựa, còn trường đao trong tay phải thế đi không đổi chém xuống.
Không có bất kỳ một thanh âm nào, cũng không có tràng diện kinh tâm động phách, đầu trâu thần khắc khó tin thân thể phân thành trên dưới hai nửa, chậm rãi đổ xuống. Mà cánh tay trái của Phương Tử Vũ thì"Rắc" một tiếng bị mặt ngựa đâm gẫy, tam xoa thế đi không giảm tiếp tục đâm vào ngực nó.
-Lão Ngưu!- Mặt ngựa đột nhiên buông tha tiếp tục công kích, vội vàng chạy đến bên người đầu trâu, đem đầu của nó nâng lên. Thân thể của đầu trâu bắt đầu từ phần hông phân thành nửa thân trên và nửa thân dưới, chỗ bị chém trên hai nửa thân thể đều ồ ạt tuôn ra một cổ khí đen tựa như sương mù. Bây giờ nửa thân trên của nó gối trên đùi của mặt ngựa, còn có thể lộ ra nụ cười khổ, hình ảnh quả thật là vô cùng quái dị.
"Khụ khụ!" Đầu trâu ho khan hai tiếng, cười khổ nói:
-Tiểu tử này thật sự là liều mạng.
Mặt ngựa ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tử Vũ. Phương Tử Vũ đang nhanh chóng băng bó lại cánh tay trái, sắc mặt trắng bạch, trên trán mồ hôi chảy ra ròng ròng, chỉ là nó cắn chặt hàm răng không rên một tiếng.
Lúc này, xương tay trái của Phương Tử Vũ đã đứt, còn tay phải cũng đã bị thương, có thể nói sức chiến đấu đã giảm sút rất lớn so với trước. Bây giờ nó đang tự hỏi, còn lại một tên mặt ngựa này phải giải quyết như thế nào đây? Cả ba kẻ lúc này lòng mang tâm sự, đều không phát hiện ra, mặc kệ là tay trái hay tay phải của Phương Tử Vũ, phàm là máu từ trên người nó chảy xuống dính lên thân trường đao trong tay, lập tức đều biến mất không thấy, dường như thanh đao này đang uống máu vậy.
Mặt ngựa vung tay nắm vào hư không, nửa thân thể dưới của đầu trâu nằm cách đó không xa bị một đôi tay vô hình túm lấy, tự động di chuyển lại cùng với nửa thân trên gắn lại cùng một chỗ. Mặt ngựa lại vuốt nhè nhẹ trên mặt vết cắt, khi bàn tay của nó lướt qua, vết thương không ngờ lại khép kín lại, giống như chưa từng bị thương.
Phương Tử Vũ trợn mắt đứng nhìn mặt ngựa chữa thương cho đầu trâu, thật không nghĩ đến bọn chúng lại có thân thể đánh không chết như vậy. Vậy nói lên điều gì? Nó cay đắng khổ sở dùng một cánh tay làm đại giới đổi lại một cái cục diện cứ như vậy bị phá vỡ. Lúc này Phương Tử Vũ rất muốn lập tức xông lên ngăn cản, nhưng thân thể đau đớn nói cho nó biết, điều này là không thể, tay trái đã hoàn toàn bỏ đi, dẫn đến năng lực của nó cũng giảm đi một khoảng lớn, bây giờ chỉ cần mặt ngựa một lần nữa ra tay, liền có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nó.
Suy trước tính sau, Phương Tử Vũ cắn răng xoay người từng bước tập tễnh đi về phía Diêm La điện.
Nhìn thấy Phương Tử Vũ đi vào Diêm La điện, mặt ngựa khẩn trưởng, nhưng tay lại không dám chậm lại, cuối cùng thở dài một hơi vẫn là tĩnh hạ tâm thần trị thương cho đầu trâu trước.
-Khụ khụ, lão Mã, tiểu tử đó đi vào rồi?
Mặt ngựa âm trầm, nặng nề"uhm" một tiếng.
"Ài." Đầu trâu lắc đầu khẽ thở dài, nói:
-Đáng tiếc, tuổi còn trẻ tu vi cũng rất cao. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Đầu trâu đáng tiếc điều gì? Là đáng tiếc cho vận mệnh sau này của Phương Tử Vũ? Là đáng tiếc cho Phương Tử VŨ không còn mệnh trở lại nhân gian? Hay là đáng tiếc nó xông vào địa phủ sẽ mang đến trừng phạt trong tương lai? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đối với lời nói của đầu trâu, mặt ngựa một câu cũng không nói, chỉ lộ ra một khuôn mặt ngựa âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thông đạo tối đen dẫn đến Diêm La điện, thần sắc biến hóa không ngừng.
Phương Tử Vũ vội vàng băng bó lại cánh tay gãy một mực đi về phía trước, trên đường đi gặp được rất nhiều tiểu quỷ và quỷ hồn, nhưng không một kẻ nào tới ngăn cản nó, chỉ có điều ánh mắt của tất cả bọn chúng đều mang theo vẻ cổ quái khi nhìn nó.
Đó là loại ánh mắt nhìn người chết, phảng phất như nó đã là một người chết.
-A! Kẻ nào dưới công đường, dám cả gan xông vào Diêm La điện!
Một giọng nói không âm không dương khiến cho Phương Tử Vũ đang mơ mơ màng màng đầu óc rung lên, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một kẻ trên người mặc một thân quần áo bằng vải bố đen, đầu đội một cái mũ quan hình dạng cổ quái, tay trái giữ một cuốn sổ, tay phải cầm một cây bút lông đang đứng ở phía trước cách nó không xa. Mà xung quanh nó, không biết từ lúc nào đã bị một đám tiểu quỷ vây quanh.
Kẻ tay trái cầm sổ đó thấy Phương Tử Vũ không trả lời hắn, lại lấy cái giọng không âm không dương nói:
-Ta chính là phán quan, quan xử án dưới trướng Chuyển Luân vương trong thập điện diêm vương, ngươi là kẻ nào, dám xông vào âm tào địa phủ ta?
Phương Tử Vũ lúc này mới phát hiện ra, nguyên lai ở sau lưng vị phán quan này còn có một cái bàn cực lớn, bởi vì cái bàn đó thật sự là quá lớn, nó mới đầu không chú ý còn tưởng rằng đó là một mặt tường. Phía trên cái bàn đó đang ngồi một người dáng vẻ vạm vỡ, làn da ngăm đen, gò thái dương nhô cao. Người này thần sắc trang nghiêm, không mừng không giận, đang lẳng lặng nhìn nó. Không biết vì sao, khi Phương Tử Vũ nhìn vào đôi mắt đen tỏa sáng kia, lập tức không kìm lòng được mà sinh ra một loại xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.
Người này hóa ra chính là Chuyển Luân vương trong thập điện diêm la trong truyền thuyết.
Nên biết rằng, nơi âm phủ này Diêm Vương tổng cộng có mười người. Cho nên còn gọi là thập điện Diêm La. Mười vị Diêm Vương này phân biệt là Thái Nghiễm Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngỗ Quan Vương, Diêm La vuong, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương, Chuyển Luân Vương. Mười vị diêm vương phân biệt thay phiên nhau lên công đường xử án quản lý công việc. Nói cách khác, một cái âm phủ lớn như vậy, mỗi ngày dương gian chết rất nhiều người, còn có những người vừa mới được sinh ra, đều là từ âm phủ đầu thai, một diêm vương làm sao có thể quản hết được đây?
Chỉ có điều con người trên dương gian không hiểu được công việc nơi âm phủ, đại đa số cho rằng âm phủ chỉ có một vị diêm vương là lão đại, kỳ thật là sai lầm.
Mười vị âm đế này thay phiên nhau cai quản xử lý công việc. Cũng giống với việc thay phiên nhau làm hoàng đế vậy, luân lưu quản một trăm chín mươi chín năm, thời gian đến, liền đổi người quản lý kế tiếp. Mà ở dưới diêm vương còn có phán quan, được xem là trợ lý của diêm vương. Chỉ có điều phán quan này cũng không phải là chỉ có một người, mà là có bốn người. Phân biệt là Thưởng Thiện Ti, Phạt Ác Ti, Tra Sát Ti, Thôi Phán Quan. Đó chính là tứ đại phán quan trong âm phủ.
Về phần đầu trâu, mặt ngựa bên dưới, được gọi là âm suất của âm phủ, xem như là thống lĩnh quỷ binh quỷ tướng của âm phủ. Mà cùng với truyền thuyết trên dương gian là hoàn toàn khác, đầu trâu mặt ngựa này cũng chỉ là hai cái trong âm suất mà thôi.
Âm suất của âm phủ tổng cộn có mười vị. Phân biệt là: Nhật Du, Dạ Du, Hoàng Phong, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Vô Thường, Ngưu Đầu(đầu trâu),Mã Diện(mặt ngựa),Quỷ Vương. Mười vị âm suất của âm phủ này vị nào cũng có sở trường riêng, đảm nhiệm chức trách, công việc khác nhau. Đầu trâu, mặt ngựa cũng chỉ là hai trong số mười vị đó mà thôi. Chỉ có điều, đầu trâu mặt ngựa bình thường vẫn đứng ở bên cạnh Diêm Vương cho nên tên tuổi mới lớn hơn một chút mà thôi.
Còn về Hắc Bạch vô thường, cũng bị dương gian hiểu lầm. Hắc Bạch vô thường cũng không phải là chuyên môn đi câu hồn. Công việc câu hồn đều có một đám câu hồn tiểu quỷ đi làm, nếu không nhân gian mỗi nơi, mỗi thì mỗi khắc đều có rất nhiều người chết, chỉ bằng Hắc Bạch vô thường hai người làm sao có thể đi hết được. Chức vụ của bọn họ kỳ thật là thống lĩnh đám câu hồn tiểu quỷ này, chỉ là bị thế nhân hiểu lầm biến dạng chân tướng mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]