Chương trước
Chương sau
" Năm ngày rồi, Từ Ngạo Thiên đã hôn mê suốt năm ngày.

Năm ngày gần đây hắn sốt cao không ngừng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, có vô số đại phu danh y xem qua đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp).

Đông Hải thành rất nghèo rồi, nghèo đến mức không có thứ gì để hắn tẩm bổ. Đã nhiều ngày nhân số của Đông Hải thành tăng vọt, mới qua năm ngày ngắn ngủi, nhân số của Đông Hải thành bao gồm cả các thôn trấn phụ cận đã muốn vượt quá mười vạn người, hơn nữa con số này vẫn còn không ngừng tăng lên mỗi ngày.

Cũng may Đông Hải thành ở gần biển, có không ít người ra biển bắt cá mà sống, hơn nữa đất đai của các hương trấn phụ cận rất phì nhiêu, mỗi gia đình đều được phân một mảnh đất đai do Lãnh Vô Tâm phân chia, dân chúng đều đã tự giác canh tác lương thực trên mảnh đất nhà mình được chia.

Đối với vấn đề thu nhận dân chúng và phát triển của Đông Hải thành, Phương Tử Vũ giao cho Lãnh Vô Tâm và Lý Phong toàn quyền phụ trách, mà hắn lại tránh ở trong phòng của Từ Ngạo Thiên đóng cửa không ra.

Năm ngày qua Phương Tử Vũ ngày đêm đều tự cấp chân khí vận chuyển cho Từ Ngạo Thiên kéo dài sinh mệnh cho hắn, giờ phút này hắn đã ở tình trạng kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, mắt hõm sâu, cả người tiều tụy rất nhiều.

"Cộc cộc"

Phương Tử Vũ mới vừa vì Từ Ngạo Thiên thu công đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, hơi phun ra một hơi, nhẹ giọng nói:"Chuyện gì? Lăng Nguyệt".

Thanh âm trong trẻo của Lăng Nguyệt vang lên ở ngoài cửa:"Phương đại ca, muội mang chút thức ăn đến cho huynh".

Phương Tử Vũ bình thản nói:"Không cần".

Lăng Nguyệt vội la lên:"Nhưng năm ngày rồi huynh cũng chưa ăn gì".

Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:"Ta không cần".

"Nhưng mà…"

"Đủ rồi". Phương Tử Vũ lạnh giọng quát:"Không có việc gì đừng đến làm phiền ta".

Ngoài cửa, Lăng Nguyệt sau một lúc trầm mặc lại sợ hãi nói:"Vậy để cho Từ đại ca ăn một chút đi, huynh ấy bị thương, thân thể yếu đuối, không ăn chút gì sao chịu được chứ".

Phương Tử Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Từ Ngạo Thiên đã ngủ, năm ngày này hắn chỉ lo vận công chữa thương cho Từ Ngạo Thiên, đã hoàn toàn quên hắn còn chưa tới Tích Cốc kỳ, do không ăn năm ngày khuôn mặt khỏe mạnh của Từ Ngạo Thiên đã có chút lõm xuống.

Thở thật dài, Phương Tử Vũ nhẹ giọng nói:"Vào đi".

Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, Lăng Nguyệt xinh đẹp bưng hai chén cháo loãng nhẹ nhàng tiến vào.

"Ngươi cho huynh ấy ăn, ta muốn vận công, không được làm phiền ta". Phương Tử Vũ nói xong không để ý tới phản ứng của Lăng Nguyệt liền tự nhắm mắt vận công.

Lăng Nguyệt ngồi vào bên giường nhẹ nhàng nâng đầu của Từ Ngạo Thiên gối lên đùi mình, đút cho hắn từng thìa từng thìa nhỏ cháo loãng, chờ Từ Ngạo Thiên uống hết cháo, Lăng Nguyệt mới nhẹ nhàng nâng đầu hắn đặt lên giường, sau đó bưng bát xoay người đi ra. Khi đi ra đến cửa, ánh mắt phức tạp của Lăng Nguyệt liếc nhìn Phương Tử Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi. Text được lấy tại Truyện FULL

Nghe được tiếng bước chân của Lăng Nguyệt đã đi xa, Phương Tử Vũ chậm rãi mở mắt, lắc lắc đầu cười khổ. Quay đầu nhìn Từ Ngạo Thiên đang hôn mê, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục điều tức.

Cũng không biết trải qua bao lâu ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.

Phương Tử Vũ đang nhắm mắt hỏi:"Chuyện gì?"

Ngoài cửa thanh âm của thủ vệ đáp:"Nhị chủ công, bên ngoài có vị đạo sĩ muốn gặp hai vị chủ công, hắn nói hắn có biện pháp cứu mạng của Đại chủ công."

Hai mắt của Phương Tử Vũ đột nhiên mở ra, bên trong gian phòng hôn ám đột nhiên hiện lên hai đạo hàn quang.

Phương Tử Vũ lạnh giọng hỏi:"Hắn là ai vậy?"

"Đạo sĩ không chịu nói, hắn chỉ nói là bạn cũ của hai vị chủ công. Chẳng qua vị đạo sĩ này tuổi đã khá cao, y phục cũng tương đối cũ nát lôi thôi…"

Phương Tử Vũ môi có chút giần giật, nói:"Gọi hắn vào đây."

"Dạ!"

Thủ vệ ly khai, rất nhanh hắn đã trở lại, nhưng trong tai của Phương Tử Vũ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của thủ vệ.

"Cộc cộc."

"Chủ công, vị đạo trưởng kia đã…"

Cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, một lão đạo sĩ ăn mặc lôi thôi một bàn tay giơ lên phía trước đang mỉm cười nhìn Phương Tử Vũ.

Thủ vệ quá sợ hãi, nhanh chóng rút kiếm, kêu lên:"Ngươi…"

Lúc này thanh âm lạnh nhạt của Phương Tử Vũ truyền đến:"Ngươi làm sao lại đến đây?"

Lão đạo sĩ nhún nhún vai tùy ý nói:"Nhớ các ngươi."

Thủ vệ lúc này mới tin tưởng đạo sĩ này quen biết với hai vị chủ công, đút kiếm vào bao xấu hổ đứng ở một bên.

Phương Tử Vũ phất tay ý bảo thủ vệ rời đi, mới khẽ hỏi:"Ngươi không phải đang bế quan sao?"

Lão đạo sĩ đi tới bên giường của Từ Ngạo Thiên, nói:"Trước đây vài ngày tâm thần của ta không yên, liền gieo cho các người một quẻ, biết được tiểu tử này sẽ gặp kiếp nạn, cho nên liền xuất quan chạy suốt đêm tới đây."

Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm lão đạo sĩ, giễu cợt:"Ngươi lại có lòng tốt như vậy?"

Lão đạo sĩ cười khanh khách nói:"Ngươi con bà nó, đừng có phá ta như vậy có được không." Nói xong, lão đạo sĩ nâng một bàn tay của Từ Ngạo Thiên lên bắt mạch cho hắn.

Phương Tử Vũ lẳng lặng nhìn lão, không lên tiếng quấy rầy.

Sau một lúc lâu, lão đạo sĩ mới nhẹ nhàng buông cánh tay của Từ Ngạo Thiên, lắc đầu thở dài.

Phương Tử Vũ hỏi:"Thế nào?"

Lão đạo sĩ cười khổ nói:"Không tồi, có ngươi một Nguyên Anh cao thủ vận công bảo vệ tâm mạch cho hắn, nếu không hắn đã sớm chết rồi."

"Còn cứu được hay không?"

Lão đạo sĩ không đáp lời hắn, đi thẳng đến bên cạnh bàn, nhấc ấm trà lên lắc lắc, phát hiện bên trong trống không, quay đầu hỏi Phương tử Vũ:"Ta vất vả từ xa tới, cũng không mời ta uống chén trà?"

Phương Tử Vũ vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, lại hỏi:"Có cứu được hay không?"

Lão đạo sĩ buông ấm trà, lắc đầu nói:"Tiểu tử kia, phải có chút tính nhẫn nại…"

"Câm miệng." Phương Tử Vũ lạnh lùng quát:"Lão đầu chết tiệt, lão chỉ cần nói cho ta biết còn cứu được hay không, không cần nói lời vô nghĩa."

Lão đạo sĩ giả bộ ủy khuất nói:"Này, ta tốt xấu gì cũng là sư thúc tổ của các ngươi, ngươi nói chuyện với ta không thể tôn trọng một chút được sao?"

Phương Tử Vũ cười lạnh nói:"Vậy phải xem lão có đáng để ta tôn trọng hay không."

"Như thế nào không đáng?" Lão đạo sĩ chỉ vào mũi mình kêu lên:"Vì các ngươi mà lão nhân gia ta phải phá quan, tu vi giảm đi, vì các ngươi mà lão nhân gia ta phải trèo đèo lội suối thiên tân vạn khổ tới đây, vì các ngươi…"

"Câm miệng!" Phương Tử Vũ quát:"Nếu còn nói lời vô nghĩa ta sẽ gọi người đuổi lão ra khỏi Đông Hải."

Lão đạo sĩ chỉ Từ Ngạo Thiên nằm trên giường, cười khổ nói:"Ngươi đuổi ta đi, hắn cũng sẽ không cứu được."

Phương Tử Vũ trong mắt tinh quang chợt lóe, trầm giọng hỏi:"Ca ca của ta còn cứu được?"

Lão đạo sĩ gật gật đầu nói:"Hy vọng thì vẫn có, chỉ có điều quá khó khăn."

Ngữ khí của Phương Tử Vũ dường như cũng có chút khách khí, hỏi:"Làm sao cứu?"

Lão đạo sĩ thở dài, nói:"Hồn phách của Từ tiểu tử đã có xu thế tiêu tán, muốn cứu hắn trước hết phải lấy được Băng Tinh Ngọc Phách của Ngọc Hàn cung để ngưng hồn tụ phách cho hắn."

Phương Tử Vũ đứng lên hỏi:"Ngọc Hàn cung ở đâu?"

"Ở đỉnh Thiên Sơn."

"Được, ta lập tức đi." Phương Tử Vũ nói xong liền muốn nhấc chân rời đi.

"Chờ chút." Lão đạo sĩ vội vàng đuổi theo kéo tay Phương tử Vũ kêu lên:"Tiểu tử ngươi làm sao một chút kiên nhẫn cũng không có, ngươi cứ như vậy mà đi thì không đợi ngươi trở về cứu Từ tiểu tử, mạng của ngươi đã sớm mất ở nơi đó rồi."

Phương Tử Vũ sốt ruột nhìn lão không nói gì, lão đạo sĩ vội ho một tiếng mới tiếp tục nói:"Băng Tinh Ngọc Phách được Ngọc Hàn cung coi là bảo vật trấn phái, bọn họ sẽ không dễ dàng cho mượn."

Phương Tử Vũ cau mày hỏi:"Vậy sao lão còn để ta đi lấy?"

Lão đạo sĩ cười khổ nói:"Ta cũng không có biện khác a, tình huống hiện tại của Từ tiểu tử ngoại trừ Băng Tinh Ngọc Phách thì không có thứ gì có thể cứu hắn một mạng." Vội ho một tiếng, lão đạo sĩ lại tiếp tục nói:"Chẳng qua có hy vọng còn tốt hơn là không có hy vọng, tận lực tốt hơn nói, xem xem có thể trước đem Băng Tinh Ngọc Phách đến dùng hay không. Vốn ta nghĩ tự mình đi một chuyến, chẳng qua với tu vi của ngươi cũng không thể tiếp tục bảo mệnh cho Từ tiểu tử được bao lâu, chỉ sợ không chống đỡ được đến khi ta trở về, cho nên chỉ có thể để ta bảo mệnh cho hắn còn ngươi đi mượn Băng Tinh Ngọc Phách."

Ngừng lại một chút, lão đạo sĩ lại tiếp tục nói:"Chẳng qua ngươi phải nhanh chóng quay về, ta liều mạng dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể kéo dài tính mệnh cho hắn mười ngày, mười ngày sau nếu ngươi không mang được Băng Tinh Ngọc Phách về, đến lúc đó cho dù thần tiên hạ phàm cũng khó cứu được hắn."

Phương Tử Vũ khe khẽ gật đầu, lạnh giọng nói:"Được, trong vòng mười ngày ta nhất định mang theo Băng Tinh Ngọc Phách trở về, nơi này liền giao lại cho lão." Dứt lời, Phương Tử Vũ lắc mình hối hả rời đi.

Lão đạo sĩ lắc đầu cười khổ nói:"Tính tình thật sự là không chịu nổi, ôi, đáng thương cho lão già ta a."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.