Chương trước
Chương sau
Sau khi tiên khí trong cơ thể Phương Tử Vũ bạo phát, phòng ốc ở Ngọc Võ đường bị phá hủy đi gần một nửa. Trải qua nửa tháng thời gian một lần nữa đã xây mới hoàn toàn, như vậy có thể thấy được tiềm lực của tu chân giả. Sáu tên tu chân giả trong vòng nửa tháng xây lên vài chục căn phòng, nếu việc này được truyền đến thế tục giới thật khiến cho người nghe hoảng sợ.

Phương Tử Vũ nhìn qua căn phòng đã được sửa chữa lại, so với cái cũ cũng không khác biệt lắm, nếu không phải là nước vôi quét trên tường vẫn chưa khô, cơ hồ nhận không ra được căn phòng này đã được sửa lại.

Phương Tử Vũ vẫn còn đang cảm thán thì cánh cửa phòng đối diện"két két" mở ra, Tống Đào mang theo cái chậu rửa mặt từ trong phòng đi ra. Thấy Phương Tử Vũ, Tống Đào đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hô lớn:"Tiểu sư đệ đã về rồi! Tiểu sư đệ đã về rồi!"

Từng cánh cửa phòng lần lượt mở ra, một đám người chạy đến vây quanh Phương Tử Vũ không ngừng nói:"Tiểu sư đệ, đệ đã trở về rồi."

"Tiểu sư đệ, thân thể khôi phục rồi sao?"

"Tiểu sư đệ….."

Đối mặt với sự nhiệt tình của các sư huynh, trong lòng Phương Tử Vũ dâng lên một trận cảm động, trả lời:"Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh."

Lúc này, đang vây quanh nó chính là sáu vị sư huynh, Vu Đại Dũng, Trần Phàm, Hoàng Nguyên, Vương Đức, Tống Đào, ngay cả bình thường vẫn hiếm khi nhìn thấy, Lục Phong cũng có mặt. Tống Đào bình thường là người có quan hệ tốt nhất với Phương Tử Vũ, lo lắng hỏi:"Tiểu sư đệ, đệ thật sự đã tốt hơn chưa?"

"Ngũ sư huynh, đệ thật đã tốt lắm rồi."

….

"Khục." Đang lúc mọi người lớn bé chen lấn hỏi thăm thì Bách Kiếp ở phía sau ho khan một tiếng.

Mọi người xoay người lại đồng thanh nói:"Sư phụ."

Phương Tử Vũ cũng theo lượt, khẽ nói:"Sư phụ."

Bách Kiếp không ngừng gật đầu, nói:"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Ngừng lại một lát, Bách Kiếp lại nói:"Các ngươi đều trở về đi, phải làm cái gì thì làm đi. Tử Vũ, theo vi sư đến đây, vi sư có chuyện muốn nói với con."

Phương Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh theo Bách Kiếp đi vào trong phòng, theo ý của Bách Kiếp đưa tay đóng lại cửa phòng.

Bách Kiếp ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn, đẩy cái còn lại ra nói:"Ngồi." Phương Tử Vũ cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Bách Kiếp. Bách Kiếp cầm lấy một cái cốc trên bàn rót một cốc trà nguội đưa cho Phương Tử Vũ, thấy Phương Tử Vũ lắc đầu cự tuyệt cũng không cho là ngỗ ngược, đưa lên miệng uống vào một ngụm.

Đặt chén trà xuống, Bách Kiếp hỏi:"Tử Vũ, vẫn còn hận vi sư sao?"

Phương Tử Vũ lắc lắc đầu trầm mặc không đáp.

Bách Kiếp thở dài, nói:"Vi sư năm đó hồ đồ, làm tham vọng của bản thân mà không để ý đến con. Nếu không phải Bách Độ sư thúc của con thường hay đến tìm vi sư lí luận, điểm tỉnh cho vi sư thì sợ rằng vi sư tâm chướng khó trừ…. Ài." Uống một ngụm trà, Bách Kiếp tiếp tục nói:"Đợi đến lúc vi sư tỉnh ngộ ra thì con đã mất tích, bởi vậy mà vi sư vẫn mãi canh cánh trong lòng."

Thấy Phương Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh im lặng không nói, Bách Kiếp nhỏ nhẹ nói:"Tử Vũ, đừng ghi hận vi sư có được không?"

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Con không dám."

Bách Kiếp gật đầu, tiếp tục nói:"Để bồi thường cho con, vi sư quyết định từ nay về sau sẽ đem sở học một đời tất cả truyền thụ cho con."

Phương Tử Vũ vẫn trầm mặc không đáp, Bách Kiếp biết tính cách của nó, cũng không cảm thấy kỳ quái, lại nói tiếp:"Công pháp vi sư vốn tu luyện so với người khác hoàn tàn bất đồng. Vi sư trước tập tu đạo, sau đó mới từ đạo nhập võ…."

Phương Tử Vũ thản nhiên ngắt lời lão nói:"Không phải là từ võ nhập đạo sao? Đạo cũng có thể nhập võ?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Bách Kiếp cười nói:"Võ giả, dùng võ kỹ làm chủ, tu luyện ngoại trừ cần vũ khí tốt ra càng phải có thân thể mạnh mẽ tương xứng. Mà tu đạo giả chúng ta lấy tu tinh thần làm chủ, một khi cùng người khác đấu pháp cần phải nhờ vào thượng đẳng pháp khí duy trì. Nhưng đám võ giả lại không cần, mỗi quyền mỗi cước của bọn họ đều là pháp khí, cho nên võ đạo là vương giả chiến đấu cận thân. Tử Vũ, sau này nhập thế tu hành phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho võ giả đến sát bên người, trừ khi con cũng là một tên võ giả hoặc có cao thâm võ kỹ phòng thân." Lại nhấp một ngụm trà, Bách Kiếp nói tiếp:"Tu chân giả chúng ta coi trọng chính là tu thân dưỡng tính, cả đời tu luyện cũng chỉ vì một cái mục đích nguyên anh phá thể phi thăng. Mà võ giả thì hoàn toàn khác, bọn họ tu luyện để tạo nên một thân thể mạnh mẽ, cuối cùng đạt tới võ phá hư không, nhục thân bay đi, trở thành võ thánh tôn sư."

Ngừng lại một lát, Bách Kiếp thở dài rồi tiếp tục nói:"Vi sư tử nhỏ thích võ, nhưng bởi rất nhiều nguyên nhân mà rốt cuộc nhắm mắt đưa chân gia nhập tu chân giới, nhưng mà ý niệm tập võ trong đầu chưa bao giờ ngừng lại. Ở tu chân giới sau khi đã có thành tựu, vi sư khổ sở tìm đến các vũ kỹ danh gia, sau khi kết hợp sở trưởng của vài nhà lại rốt cuộc cũng sáng tạo ra vũ kỹ công pháp riêng của bản thân mình." Nói đến điều này, Bách Kiếp ngượng ngừng cười trừ. Công pháp mà lão tự sáng tạo ra kỳ thật cũng là tập hợp lại vũ kỹ của các nhà khác mà thành.

Ngượng ngùng qua đi, Bách Kiếp lại tiếp tục nói:"Võ của vi sư so với những võ giả khác lại hoàn toàn khác, võ giả lấy võ kỹ làm chủ nội công làm phụ. Mà vi sư thì lại lấy tâm pháp Cửu thiên huyền tâm đạo pháp của Ngọc Hư cung chúng ta làm chủ, vũ kỹ làm phụ, khai sáng ra một con đường khác."Dứt lời, Bách Kiếp đứng dậy, nói:"Theo ta đến đây."

Phương Tử Vũ đi theo Bách Kiếp đến sân luyện võ của Ngọc Võ đường.

Sân luyện võ chiếm khoảng vài mẫu*, giống như một căn phòng lớn ngoại trừ một khoảng không trống trải ra cái gì cũng không có. Từ những vết nứt trên mặt đá lát dưới nền đất có thể thấy được, Bách Kiếp thường xuyên dẫn môn hạ đệ tử đến đây luyện võ. Phương Tử Vũ đã từng đến đây vài lần, chỉ là lúc trước Bách Kiếp cứ mỗi lần nhìn thấy nó là không dậy nữa, đám đệ tử trở về tự tu hành. Bây giờ Bách Kiếp lại chủ động truyền thụ cho nó vũ kỹ, Phương Tử Vũ lúc đầu cho dù trong mơ cũng không dám nghĩ đến.

Bách Kiếp tùy ý đứng giữa sân, trầm giọng nói:"Tử Vũ, bây giờ vi sư sẽ cho con tự mình thể nghiệm một chút sự khác nhau giữa võ và đạo. Một lát nữa, con không cần cố kỵ, cứ dùng hết lực công kích về phía sư phụ nhé!" Dứt lời, một cỗ khí thế cường đại từ trên người Bách Kiếp bộc phát ra.

Phương Tử Vũ đứng yên bất động một hồi lâu, Bách Kiếp không nhịn được hỏi:"Con không muốn tập võ?"

Phương Tử Vũ lắc đầu.

"Thương thế chưa phục hồi như cũ?"

Phương Tử Vũ lại lắc đầu.

Bách Kiếp buồn bực nói:"Vậy con vì sao không công kích vi sư?"

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Con không thể."

Bách Kiếp giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra từ trước cho đên nay chỉ sai Vu Đạo Dũng và Tống Đào dậy cho Phương Tử Vũ Cửu thiên huyền tâm đạo pháp mà không cho phép truyền thụ bất kỳ đạo pháp và vũ kỹ có tính công kích nào cả. Làm cho Phương Tử Vũ đến bây giờ đối địch làm sao cũng không biết, mặc dù nó có hai kiện tiên khí nhưng hiện tại Phương Tử Vũ tuyệt đối vô pháp khống chế chúng nó, một khi làm không tốt ngược lại còn bị tiên khí phản phệ. Nghĩ đến đây, Bách Kiếp cảm thấy khó chịu, nhẹ giọng nói:"Đều là lỗi của vi sư, ài. Tử Vũ, trước tiên đi đến chỗ này với vi sư."

Bách Kiếp mang theo Phương Tử Vũ đi vào một cái tháp cao ở gần Ngọc Hư điện.

Tháp cao chín tầng, đỉnh tháp màu đỏ, tường màu xám làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm.

Chân tháp sắp xếp thành bậc thang đá, theo cầu thang này mà lên sẽ nhìn thấy hai cánh cửa được làm từ gỗ lim đang đóng chặt, trên mỗi một cánh cửa đều khắc một cái bát quái đồ.

Bên trên cánh cửa là một khối bảng hiệu, trên đó có viết năm cái chữ lớn:"Ngọc Hư tàng thư các."

*Mẫu: đơn vị đo diện tích đất; Mẫu, mười sào là một mẫu (3600 thước vuông tây là một mẫu).

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.