Màn đêm chậm rãi buông xuống, ánh trăng trắng ngần rải đầy trên mặt đất.
"Két két!" Kim Mê khẽ đẩy cửa phòng đi vào, thấy Phương Tử Vũ đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng đặt đĩa hoa quả trên tay xuống bàn rồi xoay người rời đi.
"Kim Mê." Phương Tử Vũ thanh âm vẫn hờ hững như cũ vang lên sau lưng nàng.
Kim Mê giật mình quay người lại thốt lên:"Có."
Phương Tử Vũ vẫn nhắm hai mắt, hờ hững nói:"Một lát nữa đừng để cho bất luận kẻ nào tiến vào, ta phải vận công không thể để cho người khác quấy nhiễu."
Kim Mê định nói rồi lại thôi, nàng rất muốn nói với Phương Tử Vũ không thể nóng vội, nhưng làm thế nào vẫn không thể nói thành lời, cả nửa ngày sau mới khẽ nói:"Được rồi." Nói xong liền khép lại cửa phòng rời đi.
Qua một lúc lâu, Phương Tử Vũ mở bừng hai mắt, tia sáng chợt lóe lên trong mắt, sau khi xác định ở xung quanh không có ai Phương Tử Vũ đẩy cửa sổ nhảy ra bên ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
******
Mặt trăng treo lơ lửng trên không trung, gió mát phe phẩy mơn man mặt đất.
Tên trộm có kinh nghiệm đều biết đêm nay tuyệt đối không phải là đêm thuận lợi cho việc trộm cắp.
Trong buổi đêm trăng sáng, trời quang này lại có một" tên trộm" ngang nhiên đi ăn trộm, mà còn là ở trong Ngọc Hư cung cao thủ như mây này nữa.
"Tên trộm" này dường như không có hứng thú đối với kỳ trân đan dược cùng võ công bí tịch của Ngọc Hư cung, lúc này lại ở trong đống đổ nát Ngọc Võ đường khổ sở tìm kiếm vật gì đó.
"Cộp, cộp, cộp!" từng đợt vang lên,"tên trộm" dường như đang lẩm bẩm một mình:"Tại sao không có?"
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng"Tử Vũ" vang lên phía sau lưng hắn.
"Tên trộm" xoay nhanh người lại, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng phản xạ lại một thứ ánh sáng trắng nhìn qua có vẻ thánh khiết mà lại có chút yêu dị. Người này đúng là Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm về phía trước, trong bóng đêm chậm rãi bước ra một đạo thân ảnh, dáng người vạm vỡ, mày kiếm khuôn mặt chữ điền, góc cạnh rõ ràng, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí, một cỗ bá khí. Làm cho người ta có cảm giác kẻ này rất bá đạo cũng rất cao ngạo.
Phương Tử Vũ khẽ thở dài:"Ca."
Từ Ngạo Thiên gật đầu một cái, đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ, từ trong lòng ngực rút ra một cuốn sách vàng ố cũ nát đưa đến trước mặt Phương Tử Vũ hỏi:"Đang tìm nó phải không?"
Trong tay Từ Ngạo Thiên là một quyển sách bìa mặt đã ố vàng có chút rách nát, trên đó có ba chữ thể triện: Thiên Ma Sách. Từ trong tay Từ Ngạo Thiên cẩn thận tiếp nhận lại cuốn sách, đem cất kỹ vào trong lòng ngực, Phương Tử Vũ hỏi:"Tại sao nó lại ở chỗ huynh?"
Từ Ngạo Thiên nói:"Huynh biết quyển sách này rất quan trọng đối với đệ cho nên ngày đó sau khi Bách Độ sư thúc mang đệ đi, huynh lấy cớ ở lại hỗ trợ, kỳ thật là ở lại tìm kiếm quyển sách này cho đệ."
Phương Tử Vũ sửng sốt nói:"Huynh làm sao biết đệ có cuốn"Thiên ma sách" này?"
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Lúc trước khi còn cùng nhau ăn xin thì huynh đã biết rồi. Khi đó mỗi ngày lúc nửa đêm đệ đều thức dậy xem nó, sau đó còn len lén tu luyện võ lực trên đó nữa, có đôi khi huynh lại thấy đệ cầm quyển sách đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, huynh cho rằng đó nhất định là di vật của thân nhân còn lưu lại cho đệ."
Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Vâng, là cha đệ lưu lại."
Từ Ngạo Thiên gật đầu, thở dài im lặng không nói.
Qua một hồi lâu, Phương Tử Vũ lại hỏi:"Huynh nếu đã biết vì sao lúc trước lại không hỏi đệ?"
Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói:"Hỏi đệ điều gì?"
"Hỏi đệ lai lịch của nó, vì sao không nói cho huynh đệ có quyển sách này, vì sao không dậy cho huynh võ công trên đó!?"
Vỗ vỗ bả vai Phương Tử Vũ, Từ Ngạo Thiên thản nhiên cười nói:"Không cần thiết. Chúng ta là huynh đệ, huynh tuyệt đối tin tưởng đệ, nếu như đệ không muốn để cho huynh biết nhất định có nỗi khổ riêng của đệ, huynh cần gì phải chạm vào chỗ đau đó của đệ chứ?"
Từ trong lòng ngực một lần nữa lấy ra"Thiên ma sách", Phương Tử Vũ hỏi:"Ca, huynh đã xem qua nội dung của sách này chưa?"
Từ Ngạo Thiên tức giận nói:"Tử Vũ, ngươi thật sự không hiểu ta sao, ta là người có thể làm loại sự việc đó sao? Đó là đồ vật của ngươi, không có sự đồng ý của ngươi ta tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn nó lấy một cái."
Phương Tử Vũ cúi đầu thở dài:"Ca, kỳ thật….. Ài…" Đem trang sách mở ra, đưa tới trước mặt Từ Ngạo Thiên khẽ nói:"Huynh tự mình xem đi." Nguồn tại http://Truyện FULL
Từ Ngạo Thiên thần sắc nghi hoặc.
Phương Tử Vũ đem tay đẩy về phía trước một cái, nói:"Huynh xem đi sẽ rõ."
Nhận lấy"Thiên ma sách" từ trên tay Phương Tử Vũ, nương theo ánh trăng từng hàng chữ lớn màu đen rơi vào trong mắt nó.
"Ta, Phương Hạo Nhiên, trang chủ đời thứ sáu Long thần sơn trang, cả cuộc đời si mê võ thuật. Dựa vào"Long thần quyết" gia truyền tu luyện mấy trăm năm đạt tới tiên thiên cảnh giới trong võ học tức Nguyên anh kỳ của tu chân giả, nhưng không nguyện ý bị giới hạn trong công pháp gia truyền, đi khắp nơi sưu tầm võ công tâm pháp của các môn phái khác với khát khao sáng tạo ra một bộ công pháp khác nhưng gặp phải bình cảnh không có cách nào đột phá. Trời xanh xui khiến, để cho ta gặp gỡ và cứu được ba hồ yêu, yêu hồ cám ơn, công chúa Băng Thiến nguyện ý gả cho ta làm vợ, lại truyền cho yêu tộc công pháp khiến cho ta mở ra được nút thắt, kết hợp giữa đạo, võ, ma ba loại công pháp mà sáng tạo ra"Thiên ma sách".
Ta cảnh báo cho hậu nhân Phương gia những người tu luyện công pháp này,"Thiên ma sách" vẫn chưa hoàn thiện, người tu luyện công pháp này trước hết phải tu đạo pháp, từ đạo nhập ma mới giữ được tâm tính bình thường, nếu không"Thiên ma sách" tu đến cảnh giới tối cao ma tính đại phát e rằng sẽ làm hại cho trăm họ. Còn nữa, ta vì luyện"Thiên ma sách" này mà thân thể xuất hiện dị trạng đầu bạc trắng, rất là khủng bố. Người tu luyện công pháp này phải nhớ kỹ, một khi chưa giải quyết được hai cái nan đề này không được tùy tiện tu luyện"Thiên ma sách" công pháp, nếu không hối hận cũng đã muộn.
….."
Còn lại là những lý giải tỷ mỷ của Phương Hạo Nhiên đối với"Thiên ma sách", sau khi cơ bản xem xong, Từ Ngạo Thiên gấp cuốn sách lại, thở ra một hơi thật dài, nói:"Long thần sơn trang quả nhiên là đời đời nhân kiệt, lại có người có thể đem đạo pháp và ma công dung hợp, quả thật là nhân tài hiếm có."
Phương Tử Vũ kinh ngạc nói:"Huynh biết Long thần sơn trang?"
Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:"Nghe lão già nói qua, lão từng nói với cho ta biết một số chuyện về tu chân giới các đại môn phái. Lão nói vài trăm năm trước từng có một vị tên là Phương Long Kiếm thiên tài xuất chúng bằng vào một thiên Long thần quyết đả bại vô số cao thủ trong thiên hạ, thành lập nên Long thần sơn trang. Từ đó về sau trải qua vài đời trang chủ đời nào cũng là nhân kiệt. Chỉ là ở đời trang chủ cuối cùng, Phương Hại Nhiên, coi thường quy tắc của tu chân giới tự tiện thu lưu yêu vật còn cưới làm vợ, rốt cuộc dẫn đến quần công của tu chân giới, Long thần sơn trang bởi vậy mà bị hủy trong cuộc chiến này. Ài."
Phương Tử Vũ ánh sáng không ngừng lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói:"Thù này ta nhất định phải báo."
Thấy bộ dạng của Phương Tử Vũ như vậy, Từ Ngạo Thiên cũng tìm không được cái gì để an ủi nó, chỉ đành vỗ vỗ bả vai nó hỏi:"Tử Vũ, Phương Hạo Nhiên là cha đệ?"
Phương Tử Vũ gật đầu không nói.
Từ Ngạo Thiên lại hỏi:"Nói như vậy thì đệ là do người và hồ yêu kết hợp sinh ra?"
Phương Tử Vũ sắc mặt u ám, đem"Thiên ma sách" lật đến trang cuối cùng đưa cho Từ Ngạo Thiên xem.
"…….
Ngày"Thiên ma sách" đại thành, vợ ta Băng Thiến ngoài ý muốn mang thai, trên dưới sơn trang ai nấy hân hoan vui sướng vô cùng, Phương gia ta rốt cuộc đã có người kế thừa, ta không thẹn với tổ tiên.
Vợ ta mang thai suốt ba năm dài, trong tộc than thở không thôi, đứa trẻ này thai nghén vài năm, tương lai thành tựu nhất định phi phàm, ta chờ mong.
…..
Hôm nay Băng Thiến vợ ta trong bụng đau đớn khó chịu, dường như muốn chuyển dạ sinh con, ta cũng hồi hộp chờ mong. Vào lúc nửa đêm, bầu trời đột nhiên sấm chớp mãnh liệt, mây đen che kín mặt trăng, một cố ý nghĩ bi thương bao trùm Long thần sơn trang ta. Ta và tộc nhân hoảng hốt, ở bốn phía tìm kiếm nơi phát ra, cuối cùng phát hiện bi thương ý lại được phát ra từ căn phòng nơi vợ ta đang chuyển dạ.
Ta sợ hãi không thôi, ngẩng đầu nhìn trời, ngẫu nhiên nhìn thấy một đám quạ đen bay qua nhưng bị thiên lôi đánh trúng, bỏ lại đám lông đen bay đầy trời.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh.
Ta kinh ngạc.
Thiên ý.
Đây chính là thiên ý.
Ta lúc này quyết định, đứa trẻ này bất luận là nam hay nữ, đều đặt tên là Tử Vũ.
Hi vọng Tử Vũ không phụ kỳ vọng của cha, hoàn thiên"Thiên ma sách" của ta, phát huy truyền thống Long thần sơn trang chúng ta, ngạo thị thiên hạ quần hùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]