"Tiêm Tiêm ở lãnh cung chịu khổ, trẫm cho rằng trước tiên vẫn nên dưỡng cái thân thể này tốt lên cái đã, còn cái khác!... Tiêm Tiêm, sẽ không trách trẫm chứ?!"
... Đây là đang giải thích cho nàng biết chuyện phái Thường Tổng đến đây hôm qua a!
Dung Tiêm Nguyệt giấu mặt mình vào lồng ngực Dạ Lăng Cảnh, thầm thì nói:"Hoàng Thượng quan tâm nô tỳ đến vậy, nô tì vui mừng còn không kịp!"
Nghe vậy, cánh tay rắn chắc của hắn đặt bên hông nàng khẽ nắm chặt.
"Được rồi, ngủ đi!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt hơi cong khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt ngủ.
********************************************************
Giống như tình trạng trước đây, lúc nàng tỉnh dậy, vị hoàng đế kia đã dậy rất sớm đi lâm triều. Mà nhóm cung tỳ phụng dưỡng nàng so với ngày hôm trước càng ân cần chu đáo hơn rất nhiều.
Ngẫm lại, tự sau khi tên hoàng đế kia ban chén thuốc bổ đó cho nàng thì những cô cung tỳ cũng biết điều hơn một chút. Nhớ đến hành vi sủng ái mà tên hoàng đế đó thể hiện ra với nàng trước mặt bọn họ, Dung Tiêm Nguyệt chỉ còn biết bất đắc dĩ thở dài, nàng đúng là không phải kiểu người vạn năng!
Mấy ngày sau đó, Dạ Lăng Cảnh đều ngủ ở Phượng Nghi Cung, mà Dung Tiêm Nguyệt cũng tận tâm tận lực, hành xử có chừng có mực.
Ví như nàng tự tay thêu một chiếc túi thơm hình hoa mẫu đơn. Một ngày nọ, khi đang giúp Dạ Lăng Cảnh thay y phục thì tự tay giắt lên eo cho hắn:"Hoàng Thượng, đây là túi nô tì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-hau-xem-tram-thu-phuc-nang-the-nao/3049642/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.