Tiểu hồ ly khoa tay múa chân nhưng căn bản là trên đó không có đường sinh mệnh, bộ dạng béo béo tròn tròn rất dễ khiến người khác bật cười.
Nhất khi yết hầu nàng phát ra những âm thanh nhẹ nhàng như dòng suối, so với tiếng của hồ ly lúc trước, quả thực là có thể so sánh như một cái ở tít trên trời một cái thì sát dưới đất.
Hàng lông mày nàng khẽ co giật mang theo ý cười, lúc này Lâm Lãnh Vũ mới biết cái gì gọi là đàn gảy tai trâu, thật là mất công .
Hồ ly bắt đầu phát cáu, ****, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi?
"Các ngươi gọi cái này là tích chữ như vàng sao? Ngay cả khi nói chuyện cũng làm người khác khó hiểu, các ngươi đều thích nói chuyện kiểu ẩn dụ như vậy sao?"
Bạch Mạc Ly sửng sốt, không nghĩ tới chuyện như vậy lại có thể chọc tức nàng, hổ thẹn nói : "Không phải, Tiểu Vũ chớ có nghĩ nhiều, thật sự có chuyện, liên quan đến an nguy của Tiểu Vũ, nhưng trong chốc lát lại rất khó nói rõ, cho nên liền trực tiếp bảo Tiểu Vũ sống thật tốt."
Vừa nghe nói đến chuyện có liên quan đến mình, Lâm Lãnh Vũ lập tức xốc lại tinh thần, thuận tiện tặng cho Tiểu Bạch một ánh mắt khinh thường, trong lòng lại thầm kêu thật xúi quẩy.
Nhìn nàng lông xù nhưng trên mặt lại có biểu tình cực kỳ trang nghiêm, trong lòng hắn sinh ra một loại ý niệm ** hồ ly.
khổ nổi mình đang dùng lời lẽ nghiêm khắc nên đành nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-hau-dung-di-tram-lai-sua-tuong/2797682/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.