Hỏi Hương Cầm mới biết được nơi Mẫn Lan Thao ở, là một góc hẻo lánh nhất của Du Hợp trang. Không biết vì sao khi Hương Cầm nói lên cái tên “Tu Đức uyển” đó mặt lại trắng bệch ra, thậm chí còn khẽ run run, lắp ba lắp bắp nói với nàng là sau Tu Đức uyển có một cánh cửa mở ra một dãy núi nhỏ phía sau.
Hôm nay chính là ngày Dung Khiêm tới lấy thuốc, nàng đã ở đây được một tháng rồi sao? Nhanh thật. Có lẽ là trước kia do chờ đợi hắn, nên ngày mới dài đến vậy, ngày nào cũng như ngày nào, hết nhìn mặt trời mọc lại nhìn mặt trời lặn, tối ngủ cũng chẳng yên giấc. Tất cả những tật xấu ấy bây giờ đã biến đâu hết.
Tu Đức uyển quả là rất hẻo lánh, nàng phải hỏi đường mấy lần mới tìm được.
Trong viện thật vắng vẻ, không thấy một người làm nào, trường hợp này rất hiếm thấy ở Du Hợp trang, bởi nàng cũng không biết rốt cục hắn nuôi bao nhiêu là tôi tớ nữa.
"Mẫn công tử có đây không?" Uất Lam đẩy nhẹ một cánh cửa ra, thật yên tĩnh, tự dưng khiến nàng có cảm giác sởn tóc gáy. Hơn nữa, ở nơi này có một mùi gì đó rất kỳ lạ, giống như mùi dấm chua, chua chua thối thối, có cảm giác ghê tởm.
Không ai trả lời, nàng đành phải hướng sang phía hành lang kêu lên một tiếng nữa.
"Ở đây."
Có tiếng của Mẫn Lan Thao vang lên từ một căn phòng, Uất Lam cuối cùng cũng an tâm bước tới. Nhưng khi tận mắt thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-vo-tan/185620/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.