Nước mắt không còn rơi nữa…. nhưng cổ họng đã khản đặc, cả người cũng không còn chút sức lực nào.
Nha hòan vẫn đứng trong góc nhìn nàng lúc này mới bước lại gần, nói nhỏ: “Để ta đi lấy cho cô bộ quần áo”. Giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng hoàn toàn đã mất đi ý khinh khi”
“Xin lỗi…..” Giọng nói khàn đặc của Uất Lam cất lên khi nhìn tới khuôn mặt xưng vù của nàng ta.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu rồi quay người ra ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa, nàng ta nói: “Ta tên Hương Cầm”
Hương Cầm?
Uất Lam cười khổ, thật ngốc quá, trong thoáng chốc lại còn nghĩ rằng vì nha hòan của nàng tên Hương Linh, nên hắn mới đặt cho nha hoàn hầu cận hắn cái tên này nữa chứ.
Tấm thân đau đớn, con tim lại càng đau hơn, cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài không có nơi nào là không đau, đến nỗi nàng không thể chịu đựng được.
Nàng khó khăn thò tay lên mò mẫm ngăn tủ trên đầu giường, trên khuôn mặt đau thương tuyệt vọng kia thoáng qua một nét cười, quả nhiên là có, hắn vẫn có thói quen để một con dao nhỏ ở trong hộc tủ đầu giường. Xuất thân từ gia tộc thương nhân, luôn cần một con dao nhỏ để cắt giấy hay mở niêm phong, đó là một thói quen cơ bản, hắn … vẫn còn sót lại vài điểm chưa hề thay đổi.
Nước mắt, tuôn rơi như mưa. Hắn cho dù có thêm bao nhiêu điểm chưa hề thay đổi thì đã sao? Con tim yêu nàng giờ đã thay đổi rồi …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-vo-tan/185615/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.