Mẫn Lan Thao đeo giỏ trúc lên vai, ngước mắt lên nhìn bầu trời tối sầm, sau đó quay lại nhìn Uất Lam đang chuẩn bị đi cùng y.
“Trời giống như sắp mưa rồi.” Y nhíu mày, thản nhiên liếc nhìn về phía Bộ Nguyên Ngạo đang đứng bên hiên nhà, tuy y không muốn để cho hắn và nàng ở cùng nhau, nhưng y cũng rất đau lòng, không muốn nàng vì y mà phải chịu khổ: “Nàng vẫn nên ở nhà thì hơn.”
“Không được, em muốn đi với chàng.” Uất Lam vẫn cố chấp muốn đi với y, nàng bước lên nắm chặt tay y: “Em sẽ không làm phiền tới chàng đâu, em muốn đi với chàng mà.”
Bộ Nguyên Ngạo cũng ngước mắt lên nhìn về phía bầu trời đang giăng kín mây đen, nghe nàng nói thế, bàn tay hắn bất giác nắm chặt.
Uất Lam quay lại nhìn hắn cười: “Bộ Gia, ta đi hái thuốc cùng tướng công nhé, cơm trưa ta đã nấu xong, để trong lồng bàn, ngài nhớ ăn đúng giờ nhé.”
Bộ Nguyên Ngạo gật đầu, cho đến khi Mẫn Lan Thao đã kéo nàng đi xa về phía khu rừng trúc, hắn mới chuyển ánh mắt, nhìn về phía bóng dáng của hai người, nàng đang cười, còn nắm tay của Mẫn Lan Thao mà đung đưa, rất hạnh phúc.
Hắn ghé nửa người lên chiếc bàn bên cạnh, trái tim hắn khi nhìn thấy cảnh này, lại ập đến một cơn đau đớn co rút.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của nàng, hắn vui mừng, dù sao bây giờ nàng đang sống rất tốt. Nhưng lại cảm thấy có chút chua xót, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đau hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-vo-tan/1491879/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.