Chương trước
Chương sau
Mẫn Lan Thao đeo giỏ trúc lên vai, ngước mắt lên nhìn bầu trời tối sầm, sau đó quay lại nhìn Uất Lam đang chuẩn bị đi cùng y.
“Trời giống như sắp mưa rồi.” Y nhíu mày, thản nhiên liếc nhìn về phía Bộ Nguyên Ngạo đang đứng bên hiên nhà, tuy y không muốn để cho hắn và nàng ở cùng nhau, nhưng y cũng rất đau lòng, không muốn nàng vì y mà phải chịu khổ: “Nàng vẫn nên ở nhà thì hơn.”
“Không được, em muốn đi với chàng.” Uất Lam vẫn cố chấp muốn đi với y, nàng bước lên nắm chặt tay y: “Em sẽ không làm phiền tới chàng đâu, em muốn đi với chàng mà.”
Bộ Nguyên Ngạo cũng ngước mắt lên nhìn về phía bầu trời đang giăng kín mây đen, nghe nàng nói thế, bàn tay hắn bất giác nắm chặt.
Uất Lam quay lại nhìn hắn cười: “Bộ Gia, ta đi hái thuốc cùng tướng công nhé, cơm trưa ta đã nấu xong, để trong lồng bàn, ngài nhớ ăn đúng giờ nhé.”
Bộ Nguyên Ngạo gật đầu, cho đến khi Mẫn Lan Thao đã kéo nàng đi xa về phía khu rừng trúc, hắn mới chuyển ánh mắt, nhìn về phía bóng dáng của hai người, nàng đang cười, còn nắm tay của Mẫn Lan Thao mà đung đưa, rất hạnh phúc.
Hắn ghé nửa người lên chiếc bàn bên cạnh, trái tim hắn khi nhìn thấy cảnh này, lại ập đến một cơn đau đớn co rút.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của nàng, hắn vui mừng, dù sao bây giờ nàng đang sống rất tốt. Nhưng lại cảm thấy có chút chua xót, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đau hơn. Nhiều cảm xúc pha lẫn vào nhau, tạo thành một thứ hương vị như hư không, như chua xót cay đắng.
Bên ngoài sân chợt vang lên tiếng người nói, hắn bị làm phiền, có chút bực bội, nhắm mắt lại, một lần nữa chìm sâu vào suy tư.
Tiếng bước chân quả nhiên là càng lúc càng gần, người vừa tới nhìn thấy hắn, ngỡ ngàng một lát mới kêu lên: “Cô gia!”
Hắn bị phá mất cảm xúc, liền mất kiên nhẫn mà mở mắt ra, người phụ nữ này chưa thấy rõ gì cả mà đã kêu gào ầm ĩ loạn xạ cả lên. Hắn mở mí mắt, trong viện là hai vợ chồng trẻ, còn mang theo một đứa trẻ khoảng hai ba tuổi, vẻ mặt người phụ nữ kia ngạc nhiên vui mừng, còn người chồng thì vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngớ người nhìn nàng ta.
“Đây là tướng công của tứ tiểu thư em đó, Bộ Gia.” Nàng ta đẩy đẩy chồng lên phía trước.
Người chồng há hốc miệng, sau đó vui mừng nói: “Bộ Gia!”
Bộ Nguyên Ngạo chậm rãi đứng lên, nhìn về phía người phụ nữ kia: “Hương Linh phải không?” Nhiều năm không gặp, hắn cũng không nhớ rõ có phải nàng ta hay không.
“Cô Gia, đúng là nô tì! Không ngờ đã lâu như thế mà ngài vẫn còn nhớ nô tì! Sao cô gia lại ở đây? Tứ tiểu thư có khỏe không ạ?”
Bộ Nguyên Ngạo cứng đờ người, cô gia ư? Nàng ta đang gọi hắn sao?
Hương Linh hình như bị sự im lặng của hắn làm cho hiểu lầm, vẻ mặt suy sụp: “Có phải hàn độc trong người tiểu thư vẫn chưa khỏi phải không, nên ngài mới đem tiểu thư đến tìm Mẫn thần y chữa bệnh?”
Bộ Nguyên Ngạo cụp mắt xuống, mỉm cười: “Nàng rất khỏe, không có vấn đề gì cả.”
Hương Linh nhẹ nhàng thở phào, có chút kích động: “Tiểu thư có cùng ngài đến đây không ạ?”
Hắn gật đầu…Thật khó.
Hương Linh vì sự khẳng định của hắn mà vui mừng không thôi, ánh mắt đảo khắp nơi: “Thế tiểu thư đâu rồi ạ? Đâu rồi ạ?”
“Nàng…đi hái thuốc cùng với Mẫn Lan Thao rồi.” Hắn nói đơn giản.
Hương Linh ngạc nhiên vô cùng, nàng ta quay lại nhìn chồng, thấy y cũng đang nhìn nàng ta, khó hiểu.
Bộ Nguyên Ngạo vẫn ngồi trên ghế chưa nói được lời nào, Hương Linh và chồng nàng ta cũng không nói gì với hắn, chỉ ngồi ở góc tường mà ôm lấy đứa bé, thỉnh thoảng nghe thấy trong lời nói của Hương Linh có thứ gì đó thú vị, thì y gật đầu cười cười, đứa bé nằm trong vòng ôm của cha, dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ Hương Linh đã nhận thấy có gì đó bất thường, nên không hỏi thêm nữa về chuyện của hắn và Uất Lam, chỉ là không nói thêm gì với hắn, nên nàng ta cảm thấy ngượng ngùng, bèn tìm những chuyện vu vơ để nói.
Bộ Nguyên Ngạo yên lặng nghe nàng ta nói, bất luận là ai, bất luận là nói cái gì, tốt quá, chỉ cần có thể nhiễu loạn đi những suy nghĩ của hắn về nàng được, thì tốt quá…Hắn phát hiện, so với việc hắn ở một mình, thì có người nói chuyện làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn.
“…Lúc trước nếu tiểu thư không cho nô tì một ít tiền làm vốn, nô tì với chồng làm sao có thể sống qua mấy năm nay được?...Nô tì và chồng mở một tiệm cơm, buôn bán cũng tạm ổn, bởi vì trước kia phu nhân có mời thầy về dạy cho tiểu thư, nên nô tì có học được chút ít…Chỉ có điều, con của nô tì, mãi cũng không chịu nói…”
Bộ Nguyên Ngạo nghe nàng ta nói, câu được câu không, hắn không để tâm đến nội dung, hắn chỉ cần nghe thấy tiếng người nói chuyện, để hắn đừng suy nghĩ lung tung về Uất Lam nữa là được rồi.
Cuối cùng Hương Linh bỗng im bặt, nàng ta bình tĩnh một lát, nén lại những mối suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, gọi lớn: “Tứ tiểu thư!”
Bộ Nguyên Ngạo đưa mắt lên, thấy Hương Linh đã chạy ào ra ôm chầm lấy Uất Lam vừa đi hái thuốc về.
Uất Lam bị Hương Linh làm cho giật mình, nàng hoảng sợ, nhưng lại không nỡ đẩy ra, bởi vì nàng cảm thấy tướng mạo của người thiếu phụ đang ôm nàng thật quen mắt…Cảm giác khi bị nàng ta ôm lấy…Có chút gì đó quen thuộc.
Mẫn Lan Thao nhíu mày lại, người phụ nữ này chắc trước kia làm công cho nhà họ Uất đây? Những gì có liên quan đến quá khứ của Uất Lam, đều làm y cảm thấy chán ghét! Có lẽ…Là vì y sợ hãi. Nếu có một ngày, Uất Lam có thế nhớ lại tất cả mọi chuyện. Y lén đưa mắt nhìn về phía Uất Lam, về phía Bộ Nguyên Ngạo, nàng có trách hắn, hận hắn không?
Hương Linh đưa tay lau nước mắt, nàng ta cuối cùng cũng đã phát hiện Uất Lam có gì đó khác thường, thấy vẻ mặt Uất Lam chỉ là đang cười gượng, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Hương Linh hoảng sợ, quay lại nhìn Bộ Nguyên Ngạo, lại nhìn Uất Lam lần nữa, như muốn xác định điều gì đó.
“Cô gia..” Nàng ta hướng về Bộ Nguyên Ngạo mà gọi, như cầu cứu.
Khóe miệng Bộ Nguyên Ngạo mấp máy, tràn đầy vẻ chua xót, hắn nhăn mặt nhìn qua Mẫn Lan Thao, khó khăn nói: “Người kia mới là tướng công của tiểu thư cô.”
Hương Linh khẽ run rẩy, ngây cả người. Người chồng đang ngồi ở góc tường cũng nghẹn lời, ôm lấy đứa bé đứng lên.
Uất Lam nhíu mày, nàng nhìn kĩ Hương Linh một lượt: “Phu nhân…ta nhìn thấy có chút quen thuộc, nhưng mà không sao nhớ nổi đã gặp ở đâu.”
“Tiểu thư! Ngay cả Hương Linh mà tiểu thư cũng quên sao?” Hương Linh khóc òa lên, ánh mắt càng nghi hoặc, Bộ Gia ăn mặc đẹp đẽ quý giá là thế, sao tiểu thư lại ăn mặc giản dị thế này, hơn nữa…Người vừa về cùng với tiểu thư là chồng tiểu thư sao? Vì sao Bộ Gia lại nói những lời kỳ cục như vậy? Nàng luôn cho rằng tiểu thư lấy Bộ Gia, sao bây giờ lại thành ra thế này, thật không thể lý giải được!
“Hương Linh..” Uất Lam nhìn nàng ta, cố gắng nhớ, nhưng không thể nghĩ được gì, bèn cười gượng với nàng ta, xin lỗi: “Phu nhân, phu nhân có quen biết ta sao? Thật xin lỗi, ta đối với chuyện trước kia, có nhiều chuyện không thể nhớ được.”
Sắc mặt Hương Linh trắng bệch: “Tiểu thư, tiểu thư đừng gọi nô tì là phu nhân! Tiểu thư, nô tì là nha hoàn của tiểu thư mà, là Hương Linh, là Hương Linh đó!”
“Đủ rồi!” Bộ Nguyên Ngạo đứng lên, tiếng nói của hắn chặn lại tiếng khóc nháo của Hương Linh: “Không phải cô nói tới đây tìm Mẫn Lan Thao chữa bệnh cho con sao, những chuyện khác…Đừng nói nữa.”
Ngay tại thời điểm Uất Lam đang cố gắng nhớ lại----Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi! Nếu nàng thật sự nhớ lại tất cả, nhớ tới những việc hắn đã gây ra cho nàng…Nàng có thể còn giữ lại được nụ cười tỏa nắng này nữa không? Còn có vẻ mặt vô tư lự, không lo nghĩ như vậy nữa không?
Hắn … Không phải là vẫn mong nàng vui vẻ mà sống sao?
Rất nhiều thứ cứ luẩn quẩn trong lòng hắn, nhiều chuyện hắn không thể bỏ xuống được, cứ xuất hiện trong trí nhớ của hắn.
Mẫn Lan Thao bị tiếng nói của hắn làm cho chấn động, y đưa mắt nhìn Bộ Nguyên Ngạo. Có lẽ thà rằng Bộ Nguyên Ngạo cứ đánh y, mắng chửi y, thậm chí đem hết mọi chuyện nói với Uất Lam, y còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với sự im lặng thế này của hắn.
“Đứa bé…bị sao vậy?” Mẫn Lan Thao khẽ khàng thở dài, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía đứa trẻ, con của Hương Linh.
Năm năm trước, y sợ Bộ Nguyên Ngạo phát hiện ra nàng vẫn còn sống, sợ rằng Uất Lam sẽ không yêu y nữa, sẽ nhớ lại tất cả về Bộ Nguyên Ngạo. Nàng càng yêu y, thì y càng sợ hãi nàng sẽ bỏ y mà đi! Bây giờ…Trái tim của y thật sự không thể nào cứu được nữa rồi, trái tim của y không hạnh phúc mà ngược lại bị cắn rứt, khó chịu vô cùng.
Được ở bên Uất Lam, có được nàng, là hạnh phúc của y, nhưng cũng là cái giá mà y phải trả.
Mẫn Lan Thao đem đứa bé vào trong phòng khám bệnh, Uất Lam ở lại trong bếp nấu bữa tối cho mọi người. Bộ Nguyên Ngạo ngồi lạnh lùng trên ghế, hắn đã quyết định rồi, hắn phải thật bình tĩnh, trái tim hắn, không thể bị xao động.
Hắn sẽ không phải bất đắc dĩ đứng từ xa mà nhìn nàng nữa, hắn sẽ vì nàng, làm chút việc cuối cùng, chính là ngăn lại những ký ức đau khổ ngày xưa, chính là…Hắn sẽ rời đi, Giống như…giống như lúc trước nàng quyết định dùng tính mạng của mình mà cứu hắn. Hắn nguyện ý dùng đau đớn của mình để chắn cho nàng khỏi những đau khổ, day dứt!
“Hương Linh.” Hắn nhìn nàng ta, trong ánh mắt hắn phát ra thứ ánh sáng buồn bã nhưng kiên quyết làm cho Hương Linh bất giác đứng thẳng người lên, hắn cúi đầu xuống: “Đừng nhắc đến chuyện cũ với Uất Lam…Nàng bây giờ, đang sống rất tốt.” Hắn nhỏ giọng nói, nhưng cũng không hề mất đi sự uy nghiêm.
“Dạ, cô…Bộ Gia.” Hương Linh gật gật đầu, tuy rằng nàng ta không biết vì sao hắn lại dặn dò mình như vậy, nhưng nàng ta biết, Bộ Gia làm tất cả, vì mong muốn điều tốt cho tiểu thư.
“Nếu nàng hỏi cô, cô đừng nhắc đến những chuyện liên quan đến nhà họ Uất làm gì, chuyện liên quan đến ta ... cũng đừng nhắc đến. Hãy để cho nàng vô ưu vô lo, sống hạnh phúc bên Mẫn Lan Thao đi.”
Hương Linh đưa mắt lên, không biết vì sao, khi nàng nghe Bộ Gia dặn dò, nàng lại cảm thấy trong lòng mình khó chịu, nàng thương thay cho Bộ Gia: “Bộ Gia…Ngài có thể nói cho Hương Linh biết, đã xảy ra chuyện gì không?”
Bộ Nguyên Ngạo trầm mặc một chút, từ hôm nay trở đi, từ giờ khắc hắn đưa ra lựa chọn từ bỏ nàng, hắn sẽ không thể quay đầu được nữa.
Hắn lắc lắc đầu, không trả lời Hương Linh, hắn sẽ cố gắng quên đi tất cả. Chỉ cần nàng hạnh phúc, những chuyện cũ, hãy để cho gió cuốn hết đi!
Hương Linh đi vào bếp, cố gắng để cho bản thân tươi tỉnh: “Tiểu thư, để Hương Linh phụ tiểu thư làm.” Nàng ta đi tới giúp Uất Lam nhặt rau.
“Đừng gọi ta là tiểu thư, cô cứ gọi ta là là Uất Lam hay Mẫn tẩu tử là được rồi.” Tuy rằng nàng không thể nhớ được, nhưng cảm giác quen thuộc thân thương với vị thiếu phụ này, là thật.
“Tiểu thư…” Hương Linh phản đối ra mặt, Uất Lam, hay Mẫn tẩu tử, nàng thật sự gọi không được: “Người không thể nhớ được chút gì về chuyện quá khứ sao?” Nàng cũng không muốn làm trái lời dặn dò của Bộ Gia, nhưng mà nàng thật sự nhìn không được, chẳng lẽ….Tiểu thư yêu Bộ Gia như thế, thế mà có thể thật sự quên hắn một cách hoàn toàn như thế này sao?
Uất Lam nở nụ cười, “Hương Linh.” Nàng gọi tên nàng ta một cách tự nhiên, như quen biết đã lâu: “Có người vì từng mất đi ta mà phải chịu đau khổ sao?”
Hương Linh rùng mình, có, thật sự có, hơn nữa người đó lại gần trong gang tấc! Nhưng nàng không thế nói ra, nếu nói ra, nàng sẽ có lỗi với Bộ Gia. Tuy rắng hắn không kể cho nàng, nhưng nàng có thể đoán được, tiểu thư vì bệnh tật mà quên đi hắn, nhưng tiểu thư bây giờ lại quá hạnh phúc, cho nên, Bộ Gia, không nỡ….
“Không có...thật sự không có.”
Nói dối thì nói dối thôi, chỉ cần tiểu thư của nàng có thể hạnh phúc là được rồi, đôi mắt Hương Linh mờ mịt, nước mắt sắp tràn ra ngoài, vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Vậy thì tốt.” Uất Lam cười rạng rỡ, nụ cười của nàng, như làm sáng bừng lên cả bầu trời u tối, trái tim Hương Linh như bị bóp nghẹn, nàng có thể cảm nhận được nỗi đau của Bộ Gia rồi: “Ta thật sự không cần nhớ lại những chuyện đã qua đâu, bây giờ, ta rất tốt, cảm thấy mĩ mãn vô cùng.”
“Dạ.” Hương Linh cố gắng nén nước mắt, gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.