Than cháy trong chậu, phát ra những tiếng lách tách.
Khoang thuyền được che phủ bởi gỗ, vì thế dù có đốt thêm than đi nữa, vẫn cảm thấy được cái lạnh đang tràn vào trong thuyền.
Uất Lam nằm đưa lưng về phía Bộ Nguyên Ngạo, vẫn không nhúc nhích. Thuyền dập dềnh, giống như đưa nôi, Bộ Nguyên Ngạo nghĩ nàng đang ngủ, đem chậu than đá tới gần nàng hơn, hắn nhẹ nhàng xoay người một cái, khẽ khàng thở dài.
Nước mắt bỗng trào ra từ đôi mắt đang nhắm chặt của Uất Lam. Nàng đã từng sợ hãi sự ân cần của hắn, sự dịu dàng của hắn…Đó chính là thiên đường mà nàng không dám mơ mộng, là sự khát khao mà nàng không thể chạm tới. Bây giờ, nàng còn hiểu rõ hơn nữa, mỗi một phân dịu dàng ân cần mà hắn đối với nàng, sẽ làm cho hắn nhận lại đau thương gấp bội, chỉ cần nàng còn tồn tại, thì tình yêu và sự thù hận của hắn đối với nàng, sẽ thiêu chết hắn trong biển lửa.
Hắn yêu nàng sao?
Nàng chậm rãi mở mắt ra, cho dù tình yêu của hắn chiến thắng mối hận nhà họ Uất thì sao, giống như giờ phút này, cũng là ảo giác của hắn, là hắn đang trầm mê trong giấc mộng của người thiếu niên yêu nàng ngày xưa…Dù sao, nàng cũng là mối tình đầu của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, khẽ nở nụ cười. Hắn và nàng, chưa có người nào phụ bạc tình cảm của đối phương, mà chính là, vận mệnh nghiệt ngã này, đã phụ bạc tình cảm của nàng và hắn.
Nàng nghe thấy tiếng gió rít qua những ngọn cây bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-vo-tan/1491867/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.