2524.
Đầu óc Hoắc Minh Hách như tê dại đi, mở to mắt nhìn Mễ Lan, miệng run run.
“Mễ Lan, em thực sự hận Hoắc gia đến thế sao? Chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, có thể nể tình nghĩa...
Mễ Lan cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, cầm tách cà phê trên tay hất thẳng vào mặt Hoắc Minh Hách. Chất lỏng nóng sền sệt chảy từ trên tóc và trên mặt Hoắc Minh Hách xuống..
“Đã từng yêu nhau? Còn không xứng nhắc đến chuyện trước đây! Hơn nữa anh cũng chưa từng yêu tôi, lúcđó tôi có mắt như mù mới có thể một mực yêu anh như vậy! Nếu như còn có kiếp sau, tôi tình nguyện không phải gặp anh!”
Tuy rằng cà phê không nóng như bát canh gà năm đó, nhưng áo sơ mi trắng muốt của Hoắc Minh Hách bị nhuộm rối tinh rối mù, cảm giác thiêu đốt, cộng thêm từng đợt đau nhói trong tim, khiến sắc mặt Hoắc Minh Hách trắng nhợt, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Mễ Lan, xin lỗi!”
Trong mắt Hoắc Minh Hách có một tầng sương mỏng, âm thanh run rẩy.
So với khí thế hùng hổ lúc nãy, bậy giờ hắn không khác gì một qủa cà dập nát.
Hắn đến đây làm gì? Đến chất vấn Mễ Lan sao?
Hắn có tư cách gì mà hỏi Mễ Lan.
“Hoắc Minh Hách, không cần nói ba từ này nữa! Nhà họ Hoắc các người càng không xứng! Hai đứa con là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tôi, chúng chết rồi, dù anh có nói bao nhiêu câu xin lỗi đi nữa, chúng có thể sống lại sao? Có thể sao?”
Ánh mắt Hoắc Minh Hách nhìn ra hướng khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-vo-bien/1246054/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.