Bỏ cuộc thôi! Cố gắng cũng chẳng còn ý nghĩa gì! Không muốn cuối cùng bản thân mình cũng không còn là mình nữa!
Tinh thần và thể xác cô đều bị trọng thương, như ngọn núi đè lên thân thể vậy.
Mệt, mệt quá, Mễ Lan cảm giác thần kinh mơ hồ, phảng phất giống như linh hồn rời khỏi thân thể, khinh bì nhìn cái thể xác bị tàn phá.
Không biết đã bao lâu, trước mắt cô là một màu đen, rơi vào bóng đen vô tận...
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đã ở trong biệt thự, nhưng mà chỉ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo ngoài cửa, quần áo ướt đẫm dính lên người, miệng vết thường càng ngày càng đau, cô không chịu được thở khí lạnh. Cô muốn ngồi dậy, nhưng thân thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Người quản gia – chú Trương đứng đó không xa, nhìn lấy Mễ Lan tỉnh rồi liền lập tức đến gần.
“Chú Trương, chú có thể giúp cháu vào thư phòng lấy một tờ giấy ra đây được không, cháu cần dùng!”
Rất nhanh, chú Trưng mang giấy và bút ra.
“Chú Trương, cháu không còn sức nữa, cháu nói, chú viết.”
Lúc này Mễ Lan rất suy nhược, sắc mặt trắng bệch, đến miệng cũng không còn sắc máu, chú Trương viền mắt ướn ướt.
Nhìn quản gia lau nước mắt, trong lòng Mễ Lan vô cùng cay đắng, đến người dưới đều đồng cảm với cô, nhưng mỗi thành viên trong gia đình họ Hoắc đều nhìn cô như kẻ địch, hận muốn cô chết đi!
Khóe môi cô cong lên cười khổ, thì ra cô sống lại thất bại đến thế.
Lúc này truyền đến âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-vo-bien/1246034/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.