Ông trời đã không phụ đi sự cầu nguyện của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch. Kiếp sau, hai người thật sự đã gặp lại, thật sự bắt đầu một duyên phận với những tiếng cười hạnh phúc, những cái ôm ấm áp, hoàn toàn rời xa hận thù đau đớn triền miên.
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch vẫn có ký ức của kiếp trước vì lời ước định năm xưa của họ.
Kiếp này, Sơ Địch không còn là một cô tiểu thư nhà giàu nữa. Gia đình của cô rất bình thường, không dư giả mà chỉ đủ ăn đủ sống. Sơ Địch nghĩ, như thế này đã làm quá may mắn đối với cô và Mạc Ngọc Linh hay Sơ Kiến Thành. Còn Ninh Hoắc Đông, hắn vẫn là cậu ấm sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Nhưng tính cách đã bớt đi sự đáng ghét!
Sơ Địch gặp lại Ninh Hoắc Đông trong một buổi sáng đầy nắng. Năm đó, cô đã là năm cuối của một học sinh cấp trung học phổ thông.
Sơ Địch vừa đến lớp đã nằm bò ra bàn. Còn khoảng mười lăm phút nữa mới đến tiết học chính, cô tranh thủ chợp mắt một chút, đêm qua vì giải quyết cho xong số bài tập chất như núi kia khiến Sơ Địch ngủ không đủ giấc. Cô ngồi ngay cửa sổ, ánh nắng ấm áp bên ngoài rọi lên mái tóc đen láy của Sơ Địch.
Tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ học cuối cùng đã vang lên. Giáo viên như mọi lần đều vào lớp đúng giờ, nhưng hôm nay còn dẫn theo một bạn học sinh nam nữa, nói là đây là học sinh mới của lớp.
“Chào mọi người, mình tên là Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-tong-tai-thua-cuoc-roi/1723759/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.