Chương trước
Chương sau

Từ Thu Tuyết siết chặt những bức ảnh trong tay, sắc mặt vì tức giận mà đỏ hồng, đôi mắt trong vắt hằn lên từng tia máu đỏ, trông dọa người vô cùng. Những bức ảnh trong tay Từ Thu Tuyết đều là những bức ảnh ghi lại cuộc sống thường ngày của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch. Cô ta đem mọi chuyện nói hết cho Sơ Địch nghe là muốn Sơ Địch biết ý rời xa Ninh Hoắc Đông chứ không hề muốn để Sơ Địch kết hôn với hắn. Nếu như Từ Thu Tuyết biết những lời cô ta nói là động lực để Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông thì cô ta sẽ trực tiếp giết đi Sơ Địch.
Từ Thu Tuyết lấy điện thoại gọi cho Ngụy Sinh, cô ta muốn biết tình hình của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đã tiến triển đến bước nào, nhưng Ngụy Sinh không hề bắt máy. Có lẽ là đang ở cạnh Ninh Hoắc Đông. Biết Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch sắp cử hành hôn lễ, Từ Thu Tuyết liền đứng ngồi không yên, cô ta không thể nhịn nổi trực tiếp chạy tới tiệm váy cưới tìm Sơ Địch.
Sơ Địch vừa từ phòng thay đồ bước ra, người cô nhìn thấy đầu tiên không phải là Ninh Hoắc Đông mà là Từ Thu Tuyết. Sơ Địch hơi sững sờ, nhưng rất nhanh cô đã bật cười.
“Anh ấy đâu?”.
“Hoắc Đông ra ngoài nghe điện thoại rồi. Cô yên tâm, tôi vẫn chưa ngu ngốc đến mức chạy đến đây tìm cô mà cho anh ấy biết”.
Từ Thu Tuyết cười khểnh. Kể từ khi Sơ Địch bước ra, ánh mắt của cô ta gần như dán chặt trên người Sơ Địch. Từ Thu Tuyết dường như đã dần dần mất kiểm soát, cô ta không hề che giấu sự đố kị trong lòng. Cô ta sao không nhìn ra chiếc váy cưới mà Sơ Địch mặc là chiếc váy cưới có một không hai…
“Nếu như cô gấp gáp chạy đến đây tìm tôi chỉ vì muốn nói tôi không có tư cách ở bên cạnh A Đông thì tôi nghĩ là không cần nữa đâu. Từ tiểu thư, nhà họ Sơ đích thực là nợ A Đông rất nhiều thứ, vậy nên tôi nguyện dùng một đời của mình để trả hết món nợ ấy”.
Sơ Địch tiến lại trước gương. Cô ngắm nhìn mình trong gương. Khoác lên mình trước váy cưới lộng lẫy mà Ninh Hoắc Đông tự tay chuẩn bị, Sơ Địch đã thay đổi rất nhiều, đến bản thân cô còn không nhận ra cô nữa.
Trong lòng Sơ Địch bỗng dưng cảm thấy ấm áp. Ngày thành hôn đã được định, chính là ngày này của tháng sau. Chỉ còn một tháng nữa là cô sẽ chính thức trở thành cô dâu của Ninh Hoắc Đông, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của hắn. Trải qua một quãng đường dài như vậy, có lẽ hôn lễ chính là một kết cục hoàn mĩ nhất của cả cô và hắn.
Từ Thu Tuyết tiến dần về phía Sơ Địch. Cô ta không khống chế được đưa tay chạm lên váy cưới của Sơ Địch. Ánh mắt Từ Thu Tuyết lóe lên một tia sáng hiếm thấy, cô ta mỉm cười, không rõ ý tứ buông một câu hỏi Sơ Địch.
“Sơ tiểu thư, nếu như tôi mặc chiếc váy cưới này lên, có phải sẽ đẹp hơn cô không?”.
Từ Thu Tuyết chắc chắn cô ta sẽ thích hợp với chiếc váy cưới này hơn là Sơ Địch bởi vì vị trí Ninh thiếu phu nhân chỉ có thể thuộc về Từ Thu Tuyết. Chỉ có Từ Thu Tuyết mới có thể trợ giúp Ninh Hoắc Đông.
“Sẽ không đâu. Từ tiểu thư, chiếc váy cưới này là A Đông tự mình thiết kế cho tôi, vậy nên chỉ có tôi là người phù hợp nhất. Hơn nữa, tôi là người phụ nữ được anh ấy lựa chọn”.
Sơ Địch xoay người, cô nhìn Từ Thu Tuyết, không hề kiêng dè đáp. Ngay từ lầu đầu tiên gặp mặt, trực giác của Sơ Địch đã nói cho cô biết Từ Thu Tuyết là người phụ nữ không đơn giản. Vậy nên khi đối diện với cô ta, Sơ Địch luôn cẩn thận từng bước.
“Sơ Địch, tôi đã nói rồi người có thể ở bên cạnh Hoắc Đông chỉ có thể là tôi. Cô, không có tư cách!”.
Từ Thu Tuyết vừa dứt lời, chẳng biết từ đâu trên tay cô ta đã xuất hiện một con dao. Từ Thu Tuyết kề dao lên cổ của Sơ Địch, cười một tiếng rất nhạt.
Trên cổ là lưỡi dao sắc nhọn nhưng trong lòng Sơ Địch lại không hề mảy may sợ hãi, ngược lại gương mặt cô trông có vẻ rất vui vẻ.
“Từ tiểu thư, cô cẩn thận một chút, nếu như để một giọt máu rơi xuống chiếc váy cưới trắng tinh này, A Đông chắc chắn sẽ không tha cho cô, dù quan hệ của cô và anh ấy có tốt đến đâu”.
Mười hai chữ cuối, Sơ Địch cố tình nhấn mạnh. Cô muốn nói cho Từ Thu Tuyết ở trong lòng của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch cô là người quan trọng nhất. Sơ Địch đương nhiên không biết trước đó Tù Thu Tuyết và Ninh Hoắc Đông đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết cuộc đời sau này của hắn chắc chắn sẽ không có Từ Thu Tuyết.
“Từ tiểu thư, cô còn không chịu đi sao? Nếu còn không chịu đi thì sẽ đụng mặt anh ấy đó. Tôi nghĩ cô chắc chắn không muốn để A Đông nhìn thấy có một người phụ nữ cầm dao kề vào cổ vợ tương lai của anh ấy đâu”.
Sơ Địch liếc nhìn thời gian từ chiếc đồng hồ được treo trên tường phía đối diện, tỏ ra có thiện chí nhắc nhở Từ Thu Tuyết. Cô vừa dứt lời thì vừa hay điện thoại của Từ Thu Tuyết cũng đổ chuông, có lẽ đó cũng là lời nhắc nhở cô ta.
Từ Thu Tuyết vốn là muốn dùng con dao này để dọa Sơ Địch nhưng Sơ Dịch lại không hề mảy may sợ hãi. Cô ta đành hậm hực thu dao về, xoay người bỏ đi. Khi bước đến cửa, Từ Thu Tuyết đột nhiên quay đầu, cô ta chăm chú nhìn Sơ Địch, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
“Sơ Địch, tôi nhất định sẽ làm mọi cách để khiến hôn lễ này bị hủy bỏ”.
“Tôi đợi cô”.
Sơ Địch ngông cuồng đáp trả. Trong lòng Sơ Địch sớm đã dự tính được Từ Thu Tuyết sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, thế nên cô cũng đã có kế hoạch đối phó với cô ta. Chỉ cần cô ta không làm chuyện quá đáng, Sơ Địch đương nhiên sẽ không động vào người cô ta. Nhưng nếu như Từ Thu Tuyết cứ nhất quyết muốn phá hoại hạnh phúc của cô thì mọi chuyện sẽ khác rồi.
Từ Thu Tuyết rời đi chưa được bao lâu thì Ninh Hoắc Đông đã quay về. Hắn nhìn Sơ Địch mặc trên người bộ váy cưới do chính mình thiết kế có chút ngẩn ngơ. Cô quá đẹp, đẹp đến mức khiến hắn không thể rời mắt!
“Thế nào? Có phải là xấu không nói nên lời không?”.
Sơ Địch nâng váy cưới, khó nhọc bước từng bước đến chỗ của Ninh Hoắc Đông. Hắn thuận thế kéo cô vào lòng, vội vàng phản bác.
“Không có. Em rất đẹp, rất đẹp. A Địch, em sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất”.
“A Đông, em muốn nhìn thấy anh mặc bộ đồ chú rể”.
“Được, anh đi thay đồ ngay. À không, A Địch, em thay giúp anh!”.
“Đồ xấu xa!”.
Sau khi thử váy cưới, Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đều đã đói bụng, Hắn đích thân lái xe đưa cô đi ăn nhưng nửa đường lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại thần bí. Sơ Địch không biết nội dung của cuộc điện thoại ấy là gì nhưng nhìn sắc mặt của Ninh Hoắc Đông, cô liền biết đã có chuyện lớn xảy ra. Ninh Hoắc Đông sau khi nghe điện thoại, cả gương mặt liền trắng bệch.
Ninh Hoắc Đông không nói không rằng liền đánh lái, chiếc xe quay đầu chạy thẳng về Ninh gia. Trước khi tạm biệt Sơ Địch, hắn cúi đầu hôn lên trán cô, cảm thấy có lỗi mà nói.
“A Địch, em ở nhà đợi anh, nếu như đói quá thì nấu gì đó ăn đi. Khi anh trở về, nhất định sẽ bù đắp cho em”.
“Giải quyết công việc cũng phải cẩn thận, em ở nhà đợi anh”.
“Được”.
Có lẽ công việc ấy thật sự rất gấp, Ninh Hoắc Đông chỉ nói đôi lời với Sơ Địch liền lái xe rời đi ngay. Chiếc xe rời khỏi Ninh gia, chạy ra ngoại ô thành phố, rồi dừng trước một bệnh viện. Ngụy Sinh đã đợi sẵn ở đó.
“Người đã tìm thấy chưa?”.
“Chưa tìm thấy. Có lẽ Mạc Ngọc Linh đã sớm dàn xếp kế hoạch rồi. Ninh tổng, nếu như lần này Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành có thể trốn thoát, chuyện này chắc chắn sẽ truyền đến tai của Sơ tiểu thư, chúng ta phải tính làm sao?”.
Ngày hôm ấy, Ninh Hoắc Đông đích thực đã ở trước mặt Sơ Địch dùng súng bắn vào người Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành, nhưng người không hề chết, bởi vì trước đó Ninh Hoắc Đông và Sơ Kiến Thành đã làm một cuộc giao dịch. Trước ngày sinh nhật Sơ Địch một ngày, Ninh Hoắc Đông đã âm thầm đến tìm Sơ Kiến Thành, hắn nói nếu như ôn ta và vợ chấp nhận giả chết, hắn sẽ buông tha cho Sơ Địch và Sơ Kỳ Nhiên. Đứng trước mạng sống của con trai và con gái, Sơ Kiến Thành đương nhiên phải lựa chọn diễn kịch.
Sau khi nhà họ Sơ biến mất, Sơ Kiến Thành lâm bệnh nặng, Ninh Hoắc Đông đưa ông ta đến bệnh viện ngoại ô thành phố để chữa trị, còn Mạc Ngọc Linh thì hắn để thành Hạ quản gia bây giờ. Trước khi biến bà ta trở thành Hạ quản gia, Ninh Hoắc Đông đã ép Mạc Ngọc Linh phẫu thuật chỉnh hình, hắn làm sao có thể để Sơ Địch nhận ra bà là mẹ của cô chứ!
“Tìm, tìm bằng được cho tôi!”.
Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành không thể trốn thoát, nhất là vào lúc này. Chỉ còn một tháng nữa là đến hôn lễ của hắn và Sơ Địch, hắn không thể để chuyện này là xáo trộn mọi thứ.
Mạc Ngọc Linh kể từ khi trở thành Hạ quản gia vẫn luôn tính kế phục thù, nhưng vì Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông giữ bên cạnh nên bà ta không thể làm cho mọi chuyện quá lớn. Ninh Hoắc Đông cứ nghĩ có thể dùng Sơ Địch để khống chế Mạc Ngọc Linh, nhưng hôm nay bà ta có thể làm ra chuyện này thì xem ra hắn đã quá coi thường bà ta rồi.
Ninh Hoắc Đông để Ngụy Sinh vận dụng toàn bộ quan hệ để có thể tìm được Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành. Người của hắn phát hiện bọn họ bỏ trốn chưa muộn, hơn nữa Ninh Hoắc Đông vì đề phòng bất chắc nên vẫn luôn sắp xếp người ở gần đây, thiết nghĩ sẽ tìm được nhanh thôi.
“Ninh tổng, tìm thấy người rồi!”.
Tiếng nói của Ngụy Sinh vọng đến. Ninh Hoắc Đông ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạc Ngọc Linh đang được dẫn tới, còn Ngụy Sinh vẫn hôn mê bất tỉnh ngồi trên xe lăn. Ninh Hoắc Đông nhìn Ngụy Sinh, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.