Một người muốn hẹn một người ra ngoài, cũng không phải là chuyện quá khó, dù sao thì bây giờ phương thức liên lạc giữa con người với nhau cũng đủ loại, thật sự muốn liên lạc với một người, cũng chẳng phải là không liên lạc được.
Giang Thừa Châu liên lạc với Uông Tử Hàm, vẫn là một chuyện rất dễ dàng, dù sao thì người nhà cô cũng không thể trông coi cô như với phạm nhân, nói không chừng còn sẽ bảo cô ra ngoài giải sầu nhiều hơn cũng nên.
Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ không tốn thời gian làm những chuyện này, nhưng Uông Tử Hàm, anh phải thừa nhận, từ đầu đến cuối cô đều là người vô tội, hơn nữa anh quả thực cũng làm lỡ dở cô, cho dù hai người thật sự không có bất cứ liên quan gì thì cũng nên ngồi đối diện nhau, trịnh trọng nói với nhau những chuyện này.
Địa điểm là Uông Tử Hàm tự lựa chọn, không phải là nơi “thích hợp” lựa chọn theo Giang Thừa Châu như trước đây, mà là một nơi rất thanh nhã.
Trong phòng không có đồ trang trí khác, rất đơn giản, nhưng trần nhà có rất nhiều chuỗi hạt châu trong suốt được treo lơ lửng, hạt châu có độ to nhỏ, dài ngắn khác nhau, khẽ va chạm, có thứ cảm giác thanh tịnh đẹp đẽ thôn dã, giống như một khúc nhạc ngắn, Uông Tử Hàm rất thích nơi này.
Trước kia cô đến đây một mình, cô nghĩ, nếu như đến cùng người yêu, hẳn là thật sự sẽ nghĩ đến cảm giác dòng nước dài chảy mãi, mà cô đã từng cho rằng rồi cuối cùng cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-luc-xu/4291171/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.