Giang Thừa Châu không miễn cưỡng Mộc Tuyên Dư nhất định phải tin tưởng mình, mà nhanh chóng buông tay ra, cởi áo khoác, đi đến phòng tắm tắm rửa, dường như những lời anh mới nói vừa rồi chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi.
Ngồi ở trên giường Mộc Tuyên Dư nhìn bóng lưng anh, không nói nên lời trong lòng cần có cảm giác gì.
Anh nói, chuyện của anh và Uông Tử Hàm đều là quyết định của trưởng bối, anh chỉ biết thời biết thế, sau đó khi trưởng bối thật sự yêu cầu anh cùng Uông Tử Hàm kết hôn thì anh lại làm chuyện nhằm vào “Thịnh Đạt”.
Cho tới bây giờ, anh mới bằng lòng đối mặt với chính lòng mình, anh không nỡ rời cô, anh không nỡ thật sự phải cưới cô gái khác, sau đó cô lại gả cho người khác.
Tin tưởng anh sao, tin tưởng tất cả lời anh nói sao, tin tưởng cái gọi là luyến tiếc cô của anh sao… Thậm chí cho dù là bảy năm qua, anh vẫn nhớ mãi không quên cô như trước, còn có dư tình không thay đổi với cô.
Cô cười cười với chính mình, cô rất muốn tin tưởng anh, tin tất cả những gì anh làm, mặc dù quá trình khiến người ta không thể tiếp nhận, nhưng cuối cùng kết quả đều là vì yêu cô, cô thật sự rất muốn rất muốn tin tưởng.
Nhưng theo sau “Rất muốn rất muốn” chính là hai chữ “Nhưng mà”.
Đi vào phòng tắm đóng cửa lại khóe miệng Giang Thừa Châu giương lên một tia cười.
Anh vẫn không nói dối, trong bảy năm đó, anh đều không định xuất hiện bên cạnh cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-luc-xu/4291123/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.