Ác mộng? Đích thực là một cơn ác mộng.
Cơn ác mộng này từ khi cô uống say ở quán bar sau đó tỉnh lại ở khách sạn trò chuyện với anh, mà bắt đầu.
Anh có thể trực tiếp nói cho cô biết, anh làm tất cả đều nhằm vào cô, một khi đã như vậy, cô biết phải làm sao.
Cô không thể để cho người nhà biết, vì thế Giang Thừa Châu chủ động bảo cô trực tiếp chuyển ra ngoài, đương nhiên anh cũng không ngại đột nhiên nhớ tới cô, đến Mộc gia đón cô.
Cô chỉ có thể dựa theo yêu cầu của anh mà chuyển ra ngoài.
Sau khi chuyển ra, anh không chủ động liên hệ với cô, cũng chưa từng xuất hiện, tùy ý cô suy đoán nhiều lần, đoán anh phải chăng cố ý bỏ cô lại, đoán anh có phải bỏ mặc công ty bất kể…
Sau đó anh xuất hiện, tại thời điểm anh thấy cảm xúc của cô kém nhất.
“Không có.” Cô lên tiếng, ổn định hô hấp của mình.
Câu này của cô, tâm bất hòa với lời nói ra miệng khiến anh không tiếng động nở nụ cười trong bóng đêm.
Không có sao? Vậy anh không ngại làm người khiến cô cảm giác được.
Lúc Mộc Tuyên Dư ổn định tâm trạng, chuẩn bị nhắm mắt ngủ, một bàn tay đặt trên ngực cô, hơn nữa có chứa ác ý nhào nặn, điều này khiến cơ thể cô trong nháy mắt vô cùng cứng ngắc.
Cô dường như có thể cảm giác được lúc này nhất định là anh đang cười, cô có thể nói không, nhưng cơ thể sẽ không nói dối.
Ngay cả một câu, anh cũng muốn ác ý chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-luc-xu/4291114/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.