Một khi đã ngồi trên xe trong khoảng thời gian dài, Mộc Tuyên Dư sẽ cảm thấy có chút âm ỉ choáng váng đầu, lâu ngày sẽ dưỡng thành thói quen.
Cô ra ngoài lâu lâu mới về nhà, việc đầu tiên làm nhất định là ngủ, thậm chí còn không ăn cơm tối, bởi vậy lúc đầu còn bị mẹ nhắc nhở, nhưng sau này mọi người dường như cũng thành quen.
Mà thực ra cũng thành thói quen nên cô không còn choáng váng đầu nữa, nhưng cô vẫn chọn ngủ một giấc, giống như ngủ là một nghi thức trừ bỏ ngày hôm qua, sau khi ngủ dậy, tỉnh lại có thể hồi sinh, ý nghĩ này thật ngây thơ.
Hạ Ngữ Minh nói thói quen này của cô, chính là ảnh hưởng của tâm lý.
Hạ Ngữ Minh, nghĩ đến cái tên đó, cô kéo chăn che mình lại, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Không thèm nghĩ đến Chu Chấn Hưng nữa, không thèm nghĩ đến Hạ Ngữ Minh nữa, không thèm nghĩ đến công ty có xảy ra vấn đề hay không nữa, cũng không cần nghĩ tới người cô đột ngột nhớ đến ở núi Hồ Điệp nữa.
Sau khi tỉnh lại, sẽ là một ngày mới.
Ánh nắng ban mai ấm áp, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ kính tiến vào, dừng ở phòng trong, ánh sáng tươi đẹp che phủ một khoảng không phân chia căn phòng thành hai thế giới, một nửa là ánh mặt trời, một nửa là bóng râm.
Cô mở to mắt, có thể cảm nhận được ánh mặt trời, cảm giác thật thoải mái.
Cô nhảy xuống từ trên giường, chân không dẫm lên sàn nhà bằng gỗ, cảm giác man mát thoải mái khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-han-trien-mien-luc-xu/4291100/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.